Nói xong lão đi ra, còn em ngồi co ro dưới cái bóng đèn vàng hắt qua hắt
lại , cầm bút viết vài dòng khai lan man. Đại ý em cũng chỉ khai rằng
có thù với thằng Minh và gặp nó để trả thù. Một lúc sau thì lão quay lại
cầm giấy đọc có vẻ không ưng :
- Khai lại cho tao, chỉ rõ từng thằng ra.
- Vâng…
- Mày em thằng Bảo hả.
- Vâng.
- May cho mày tao không nhốt chung cùng bọn kia, không nó tẩn cho mày một trận. Đêm nay nằm im ở đây mà viết tường trình lại.
Vậy là lần đầu tiên trong đời bị nhốt vào đồn, ngồi một mình em mới thấy
lạc lõng và cô đơn vô cùng. Trong căn phòng chỉ một miếng ván bằng gỗ ở
góc tường và bộ bàn ghế em đang ngồi, nhìn xung quanh chả có một miếng
đệm nào làm gối cả. Thấy nhớ nhà, nhớ Mẹ, thèm cái cảm giác ngồi cầm một
đống hoa quả ăn và xem ti vi, mà hôm nay còn có phim cuối tuần trên
vtv1. Thấy nhớ Lan, không biết giờ này Lan làm gì, Lan hết giận mình
chưa hay đang chuẩn bị nói lời chia tay. À còn chiếc điện thoại, may quá
lúc mấy ông công an không để ý. Lôi ra nhắn tin cho đại ca báo tình
hình, thì ơ máy có tin nhắn:
- Em xin lỗi đã tát anh…anh đang làm gì, bây giờ em nhớ anh lắm.
Cứ ngỡ rằng Lan đang giận mình lắm. Thế mà Lan còn xin lỗi một thằng đê
tiện như mình. Nhất là đang lúc cô đơn thế này, đọc tin nhắn của Lan
thấy mắt cay cay . Em vội vàng nhắn lại.
- Em à, ngủ chưa, anh mới là người phải xin lỗi em. Anh yêu em lắm.
Sau đó em cầm máy nhắn tiếp cho đại ca:
- Anh à, đang ở đâu, em bị bắt vào đồn rồi, anh em có ai bị sao không.
- Ơ Nam à, bọn anh đang trốn dưới nhà bà chị anh. Không đứa nào bị nặng cả, mày khai gì chưa?
- Vâng thế tốt rồi, em không khai gì cả , chỉ viết là có thù oán với thằng Minh thôi, anh yên tâm.
- Uhm được ok, khá lắm, bọn anh trốn một thời gian cho chuyện lắng xuống mới về. Thế nhé có gì bảo anh.
Ngồi chờ một lúc chả thấy Lan nhắn trả lời. Nằm trên tấm ván lấy tay kê
đầu, nhìn bốn bức tường cô đơn trống trải. Ngẫm đời nhiều khi cũng chỉ
là một khoảnh khắc. Nếu lúc đó mình nhỡ tay giết một thằng, thì giờ này
chắc ngồi nhà đá chứ không phải nằm ở đây. Nhưng cũng hả hê lắm, trả thù
được thằng Minh rồi. Còn Lan, chỉ cần hai đứa yêu nhau, mình sẽ đấu
tranh tới cùng dù cho ông Nghĩa có cấm đi chăng nữa, chỉ cần bảo Lan đẻ
ra một đứa bé thế là xong . Mà còn Mẹ, giờ này Mẹ ở đâu, mau về với con
đi, đưa tiền cho con xây nhà, con sẽ cưới Lan…. Khò ...khò … khò…
6h30’
Ánh nắng mặt trời xuyên qua khe cửa rọi vào mặt, em tỉnh dậy lấy tay dụi
dụi mắt, cũng vừa hay nghe thấy bước chân có người đi tới và mở cửa:
- Dậy chưa thằng kia.
- Anh Bảo à.
- Uh, khai xong chưa?
- Xong rồi ạ, em để trên mặt bàn.
- Uh thôi đứng dậy đi về đi, ông già vừa viết giấy bảo lãnh cho mày rồi.
Đi ra thấy bố đang ngồi ở phòng tiếp khách, có vẻ đang cười nói chuyện
xã giao với mấy lão công an. Đi lại em chào mấy ông ý rồi cùng bố đi về.
Đến nhà bố nháy vảo phòng trong, nhìn gương mặt Bố buồn bã bố nói:
- Mẹ đang như thế mà con chả biết thương Bố Mẹ gì cả.
- Con xin lỗi, giờ Mẹ thế nào rồi ạ.
- Bây giờ con phải xác định nhà mình sẽ không còn như xưa, Bố đang nhờ mấy người chạy tiền cho Mẹ ra.
- Có mất nhiều không ạ.
- Con chỉ cần biết là bây giờ mọi thứ phải chi tiêu tiết kiệm vào, đừng
có gây chuyện gì nữa. Thôi cầm cặp sách mà lên trường đi, giờ bố cũng
sang nhà thằng kia nói chuyện.
Em cầm cặp sách đi lên trường, vừa lên đến nơi đã bao đứa đứng nhìn bàn
tàn. Chắc bọn nó cũng biết vụ tối hôm qua. Có vài thằng bình thưởng chả
thấy nói chuyện, bỗng dưng lao đến hỏi thăm như thể thân quen lắm . Em
cũng chả thèm để ý, uh à vài câu cho qua chuyện rồi té vào lớp. Mấy
thằng bạn vừa nhìn thấy em cũng nhanh chóng đến hỏi thăm... Ngồi vật vờ
đến tiết hai thì có người mang thư của Lan tới:
- " Anh à, anh sao rồi, tối qua chú Nghĩa thu điện thoại của em. Sáng
nay lên lớp em mới biết chuyện của anh. Anh có bị làm sao không, mà bây
giờ chú Nghĩa không thích anh nữa. Chú bảo cô giáo và thằng Vượng ( con
chú) theo dõi em ở trên trường."
Em viết thư nhờ thằng Thành mang sang đưa lại.
" Anh không sao, vậy tối nay anh 11h đêm em ra ngoài lan can nhé"
" 12h đi anh, anh đi cẩn thận nhé, gặp lại anh sau, em yêu anh."
Tan học em cố gắng chạy nhanh ra gần lớp nàng để mong nhìn thấy một bóng
dáng quen thuộc cho đỡ nhớ. Ngó nghiêng mãi mà chả thấy đâu, hỏi thằng
bạn Lan nhà cũng gần đó thì nó bảo:
- Có thằng em trai Lan đến đưa Lan về rồi anh ạ.
Ức tận cổ máu côn đồ nổi lên chả nhẽ lại dồn theo giã cho nó một trận. Nhưng em kịp tĩnh tâm lại bảo thằng ku vừa hỏi:
- Ờ anh cám ơn, mà mày về bảo lại nó liệu hồn nhé, cứ bảo anh Nam đệ anh Kiên phóng "hỏi thăm" .
Xuống cổng trường đi cùng thằng Thành về thì nó kể chuyện:
- Vụ hôm qua kinh đấy, tao nghe nói bọn đệ Chiến lùn mấy thằng vào viện.
Hỏi một ông xóm tao thấy bảo Lão ý đang định giảng hoà với bọn xóm mày.
- Uh có cái gì đâu, mà đại ca tao cũng trốn rồi.
- Bọn nó bảo xóm mày đánh trận hôm qua đoàn kết lắm, nên bọn kia giờ
cũng run rồi. Mày thì bây giờ chắc nhất trường rồi, à có thằng ôn lớp
dưới hôm nọ bùng tiền half life, hôm nào lên lớp xử nó hộ tao nhé.
- Uh được rồi, thế còn thằng Minh bọn nó bảo thế nào.
- Thấy bảo sưng hết cả mồm lên, lên bệnh viện khám xong lại về nhà, chắc cũng sợ mày rồi.
Về đến gần nhà em mở cửa ra thì thấy trên mặt bàn để tiền và một tờ giấy, cầm lên đọc thì hóa ra đó là thư của bố :
- " Bây giờ Bố mang tiền xuống dưới kia để chạy cho Mẹ, con ở nhà ngoan
đừng đi chơi đâu. Việc nhà thằng kia bố sang nói chuyện rồi, tiền bố để
đấy con cầm tiêu sài tiết kiệm nhé."
Cầm tiền em đi ra quán điện tử ngồi cả buổi chiều trong đó. 6h thì về,
đi đến đầu ngõ nhìn sang sân ...nhà ông lợi thì sực nhớ nhà Lan có "vệ
sĩ", vội vội vàng vàng ra chợ mua hai quả mướp.
Sau đó em nhắn tin cho đại ca :
- Anh ơi, em được thả ra rồi, ông già em cũng sang nhà thằng Minh nói
chuyện. Buổi chiều nay em cũng thấy một thằng đệ Chiến lùn vào xóm
mình... nghe dân đồn là bọn nó đang muốn giảng hoà với anh em mình.
- Mày sang nhà bà chị họ anh đi.
Sang đến nơi vừa nhìn thấy anh em mừng vui khôn xiết, em chạy tới hỏi
thăm xem anh em có ai bị sao không. Thì tính ra cũng chỉ có vài người bị
thương nhẹ, nghe bọn ông ý nói chuyện, có vẻ đại khái cũng đang chuẩn
bị nhờ người mang tiền đến đưa cho công an và chờ chuyện lắng xuống là
về nhà. Và đúng là bọn kia đang có ý định giảng hòa, có thằng bên đó
nhắn tin cho đại ca em xin một buổi hẹn để nói chuyện và phân chia lại
khu vực làm ăn.
Ngồi chơi với anh em, mọi người ai cũng khen em " làm tốt lắm", không
khai gì cho công an, lại còn giám đối đầu với Chiến lùn, hơn nữa thấy
công an giám hy sinh ở lại để báo cho anh em tẩu thoát . Gần như em đã
trở thành một thằng đệ cứng của các anh cả. Được một lúc, thằng thì lăn
ra ngủ, thằng thì xem phim, chơi bài. Chờ đến sát giờ hoàng đạo em cũng
chào các anh rồi về.
Ngồi ở nhà em căn giờ rồi vào bếp luộc hai quả mướp, đổ ít nước mắm em
cho vào túi ni lông. Dù là ban đêm nhưng khi đi gặp Lan vẫn phải ăn mặc
lịch sự, vào tolet dấp dấp tí nước lên đầu, mặc chiếc áo phông đen cho
dễ hành động, kéo chiếc quần đùi lên cho dễ kéo xuống, rồi em phi đến
nhà Lan.
Đến gần nhà một ánh đèn vàng hắt ra từ cửa sổ tầng hai phòng của nàng.
Và đúng như tiên đoán, đi gần tới cổng thì con milu gầm gừ, cầm túi ni
lông em quẳng luôn hai quả mướp vào trong sân. Vì là một thằng có tay
nghề nấu ăn rất khá, nên khi thức ăn vừa được đưa vào sân milu ngửi thấy
mùi nồng nàn của nước mắm đã lao vội tới đớp một miếng không do dự:
- ROẠT ROẠT ....ƯM ƯM ƯM....
Những tiếng cào loạt soạt của móng vuốt nó xuống nền gạch khi cố gỡ quả
mướp ra khỏi mồm, kèm theo những tiếng rên rỉ của nó. Thấy có động Lan
thò đầu ra cửa sổ và nhìn thấy em, cũng may nhà nàng có cái mái hiên nên
không thấy hoàn cảnh milu lúc này...
Giơ tay lên chào nàng , hai đứa khua tay múa chân diễn kịch câm cho cả
phố xem lúc 12h đêm. Sau một hồi xem xét địa hình ,như một lính đặc công
thực thụ em lao lên bờ tường với tay lên thanh chắn ở lan can, vừa trèo
lên em vừa nhìn milu thấy nó đang ôm gốc cây rên rỉ , chắc mai chú
Nghĩa phải sắm cho nó bộ răng giả, vì giờ này chắc cả lợi cả răng nó
cũng móm và chuẩn bị rụng hết cả rồi .
Đu lên đến nơi Lan bước ra hai đứa ôm chầm lấy nhau. Nghĩ cũng tội đang
hạnh phúc là thế, mọi người vun vén cho hai đứa, vậy mà giờ này phải lén
lút nửa đêm đi như ăn cắp ăn trộm để gặp nhau thế này. Lan mặc một
chiếc áo phông không cổ mỏng tanh và chiếc quần đùi ngắn. Lúc ôm, em
không để ý... cho tới khi Lan kéo tay em vào phòng, ngồi đầu giường hai
đứa ôm nhau, vô tình em mới nhận ra hình như Lan không mặc áo con khi
tay em lướt qua phần ngực nàng. Mặt em tự dưng đỏ bừng bừng, người nóng
ran lên. Hai đứa ôm hôn nhau rồi quằn quại trên giường một lúc thì Lan
nói :
" Anh có muốn chuyện kia không ...."
Chap 30 : Chú Nghĩa à... cháu không phải là loạt đàn ông dễ dãi...
Trong cái màn đêm tĩnh mịch đó, bên ngoài là những tiếng côn trùng gọi
bạn tình trong bờ ao sát ngay cạnh ngôi nhà, bên trong em và nàng đang
trao cho nhau những nụ hôn như thể mai là ngày tận cùng trái đất . Đang
lên cao trào bỗng không gian như ghẹt thở khi Lan vừa nói một câu gì đó,
hay em nghe nhầm:
- Em vừa nói gì cơ.
Lúc này dĩ nhiên nàng hơi ngại, nhưng vì đang gần gũi, vì trái tim của
cô bé vốn luôn yếu ớt khi yêu một chàng trai. Để cho chắc Lan hỏi lại :
- Anh sẽ yêu em mãi chứ.
- Dĩ nhiên rồi, sao em lại hỏi một câu thừa như vậy.
- Vậy anh...anh... đã từng đòi hỏi em chuyện kia!!!
- Anh xin lỗi, chỉ đơn giản vì anh quá yêu em, anh sẽ lấy em…
Nghe xong những câu nói đó, Lan dụi dụi đầu vào ngực, rồi hôn lên cằm và
môi em. Dù yêu nhau trong sáng bên nhau trong tối, em vẫn cảm nhận được
khuôn mặt nàng đang nóng bừng bừng khi em áp đôi tay lên má Lan, rồi
nàng thẹn nói :
- Vậy hôm nay em sẽ là “của anh”.
Đấy, từ hôm nọ luôn có phải xong rồi không, thế mà lại còn tát mình, ông
mày cáu lên lại éo thèm cho mày chết nhục vì trao trứng ác không thèm
ăn bây giờ. Sung sướng là thế thì bỗng dưng đầu óc em chợt bàng hoàng
nhận ra “ phải làm như thế nào, thì cũng biết cái ấy vào cái ấy, nhưng
mà cảm thấy sợ sợ, ”. Cố nhớ lại cái hình ảnh hôm chơi điện tử đêm em
liếc trộm máy thằng ngồi bên cạnh nó bật phim “ con heo “, nhưng sau đó
thấy nó lấy tay thò vào túi quần day day… ghê quá nên chỉ liếc được có
tí, giờ cảm thấy mấy hình ảnh ngắn gủi đó không đủ làm em tự tin, quay
sang hỏi Lan
- Em ơi.
- Dạ.
- Em có biết nó như thế nào không…
- Là sao ạ.
- À không ý anh là có sợ nó.. thế nào không…
- Bạn em bảo lần đầu thì đi mua thuốc uống, lần sau thì phải dùng bcs.
Thôi thì méo mó có hơn ko vậy, tuy từ hồi mẫu giáo em đã luôn tự dặn
lòng không bao giờ được phép dễ dãi với phụ nữ. Vì có lần con bé hàng
xóm chơi trò bố mẹ, nó cầm tờ rym em lên rồi bảo " ngắn quá", tức mình
nhớ lời dặn của Mẹ cứ cái gì sưng là to lên, em bèn lấy cái then cửa gõ
vào tờ rym tuy đau nhưng được cái vào viện chuẩn đoán gẫy mấy đốt cơ...
nên cong lắm, thành ra về độ " giao lưu cọ sát" cũng chả kém tây là mấy.
Trở lại với hiện tại, thôi thì " cong ăn cong, thẳng ăn thẳng". Em
quyết tâm quả này cho " thằng em " add chức năng nữa, dù ngày mai có
phải nhịn ăn sáng để góp tiền cùng Lan mua viên 12 tiếng bỏ vào mồm/lần
cũng được.
- Vậy... vậy... anh cởi áo em ...nhé.
Lan lấy hai tay che mặt xấu hổ, còn em từ từ vén chiếc áo lên rồi ôm
nàng vào lòng. Để tạo sự tự nhiên, em cố gắng hôn lại từ đầu. Được một
lúc sau chiếc áo phông tuy không vết bẩn đã được quăng ra góc giường,
hai cơ thể áp sát nhau, khó thở thì phải thở gấp, vậy đây đúng là lần
đầu tiên của hai đứa, sự ngây ngô về tình dục được thể hiện rõ qua từng
cử chỉ, bạ đâu là sờ đấy, sướng đâu là thò đến đó. "Bức tường lửa" cuối
cùng đã ra đi, cơ thể hai đứa trần trụi quấn lấy nhau, và cuối cùng điều
gì đến cũng phải đến khi cây kim tìm đến sợi chỉ, à không khi sợi chỉ
tìm đến máy khâu....
##@%*$+_#.
Không vào , lại lần nữa.... vẫn không vào... Lần mò lọ mọ trong bóng tối
em không tìm thấy " gôn " đâu. Năm phút mà sút mãi chả vào gì cả, toàn
xà ngang với cột dọc. Thỉnh thoảng lại thấy Lan kêu đau, ẩn mình lên đầu
giường, tự dưng nghĩ mình thật dễ dãi và buông thả em mới bảo Lan:
- Hôm nay... thế thôi nhé.
- Vâng...
Hai đứa lại đi tìm quần áo và mặc vào, gượng quá em đành bảo :
- Anh muốn dành cho ngày cưới...
Thấy có vẻ vừa nói câu hơi ngu ngu em sửa lại :
- Ý anh là khi nào hai đứa chuẩn bị tâm lí... anh sợ em có thai thì...
Rồi nàng thủ thỉ vào tai "em yêu anh". Hai đứa ôm nhau ngủ lúc nào không
hay... thì giật mình em tỉnh dậy nhìn đồng hồ đã 2h sáng. Vội vàng em
đánh thức nàng :
- Em à, anh về đây...
- Vâng, anh về cẩn thận nhé, để em mở cửa không con milu nó sủa.
- Không sao, khuya nên chắc nó cũng ngủ rồi, anh về đây.
Từ từ em leo xuống, con milu vẫn nằm im lìm ở góc sân. Vẫy tay em chào
Lan rồi bước đi, về đến nhà nằm lên giường, vắt tay lên trán cứ suy nghĩ
mãi về việc vừa rồi thôi cũng còn may, trong cái ngu còn có cái thiểu
hiểu biết, thích thế thôi chứ chẳng may có dính cái gì thì cũng mệt, nằm
một lúc rồi cũng lịm dần vào những giấc mơ có Cha có Mẹ... và có Lan.
9h sáng
- Cốc cốc cốc ....Nam ơi.
Mắt nhắm mắt mở dậy mở cửa thì....
- AAAAAAAAAA Mẹ, Mẹ về bao giờ thế.
- Bố vừa xuống đón Mẹ ... Con có khoẻ không, sao tay chân lại sứt sẹo thế này.
- Mẹ đừng khóc, con không sao, Mẹ ... sao Mẹ gầy thế.
- Uh thôi đi vào nhà đi con...
Buổi trưa hôm đó sau khi ăn cơm, em và Mẹ ngồi tâm sự, Mẹ kể mấy ngày
trong đó cũng không bị sao cả, họ cho Mẹ vào chung một phòng cùng mấy cô
có án nhẹ, kể chuyện họ cũng thương và quý Mẹ. Nguồn gốc của sự việc Mẹ
sai hay đúng em cũng còn chưa rõ, chỉ biết rằng nghe cách Mẹ nói chuyện
có lẽ lần này nhà em sạt nghiệp thật. Phải đi vay tiền rồi chạy các cửa
từ ông nhỏ đến ông to mới được ra.
Ngày hôm đó và cả ngày hôm sau em nằm ở nhà với lý do dưỡng bệnh. Đến
ngày thứ ba thì nhớ Lan quá mò đến trường. Ngồi trong lớp mà cứ nghĩ mãi
về tương lai mình không biết sẽ ra sao. Chờ đến gần tiết 5 mặc cho có
người theo dõi Lan, em quyết định phi sang lớp để gặp cô bé. Vừa nhìn
thấy nhau đôi mắt Lan đã rưng rưng như muốn khóc, em lôi Lan ra đằng sau
trường và nói chuyện :
- Tại sao mấy hôm nay anh lại không đến trường, anh không biết em nhớ
anh đến thế nào à. Anh như một thằng điên ý, muốn em thì đến, không muốn
là anh đi mất tích luôn thế à.
- Em nghĩ anh là người như vậy? Mẹ anh vừa mới về, nên mấy ngày nay anh ở
nhà với Mẹ. Điện thoại của em bị thu nên anh cũng không biết liên lạc
với em thế nào...
Chưa nói hết câu thì thằng con chú Nghĩa ngó đầu ra rồi chuồn mất tích.
Lan nhìn thấy sợ quá rồi hôn vội lên môi em và đuổi theo nó. Em định dồn
theo nhưng chỉ sợ mọi việc lại càng rắc rối. Bước xuống cổng trường rồi
em đi về nhà ăn cơm với Mẹ. Đến chiều thì có một cô bé cùng lớp Lan đến
đưa một bức thư:
" Anh à, em không thể chịu đựng được nữa, chú Nghĩa mắng anh ghê lắm.
Giờ chú còn dọa sẽ đến nhà anh nói chuyện. Chú cấm đoán đủ mọi thứ với
em, giờ em không biết phải làm sao nếu chú đến nói chuyện với Mẹ
anh...Em yêu anh nhiều lắm nhưng giờ em phải làm thế nào, cả mấy đứa bạn
cũng nói anh thế này thế kia. Bây giờ em chẳng biết phải tâm sự với ai,
kể với ai, em chẳng phải biết làm gì cả, chỉ biết ngồi trong nhà nhớ
anh rồi khóc... Chuyện của mình rồi sẽ ra sao đây, cứ tiếp tục thế này
mãi ư..."
Đọc xong bức thư em ức đến tận cổ họng , thằng con nhà ông Nghĩa khốn
nạn như thằng bố nó. Không biết đi đâu để tâm sự, em phi sang xóm ngồi
chơi cho đến chiều tối về nhà, sau khi ăn cơm xong thì :
8h tối :
- Chào chị.
- Vâng chào anh, anh là...
- Tôi là chú của cháu Lan là bạn của Nam nhà mình.
- Vâng, anh vào đây...
- Thôi tôi cũng chả uống nước gì đâu, tôi đến nói chuyện một chút với chị thôi.
- Có chuyện gì chú cứ nói.
- Không rõ chị có biết không, thằng Nam nhà mình với cháu Lan nhà tôi có
chơi với nhau, lúc đầu tôi cũng bảo hai đứa rồi, chơi với nhau thì phải
bảo ban nhau học hành, đằng này không biết yêu đương kiểu gì mà giờ con
Lan nó học hành chểnh mảng. Còn thằng ku kia thì thấy bảo mấy hôm trước
nó vừa đánh nhau như bọn xã hội đen đấy, chơi toàn với bọn vô giáo dục.
- Thôi chết thế để tôi hỏi cháu xem thế nào.
- Vâng lúc nào chị cứ hỏi cháu, còn con Lan tôi vừa cho một trận ở nhà
rồi. Tốt nhất là không có bén mảng gì nữa... cho nó học hành.
Nói thật lúc đầu em nghe thấy tiếng khi ông ý đi vào, nhưng cố tình nấp
trong phòng xem ông ý nói gì, lúc đầu thì run run chứ lúc này sau khi
nghe cái giọng điệu của ông ý, và cái câu " tôi vừa cho con Lan một
trận" em không kìm nén được mới bước ra và cắt ngang lời Mẹ:
- Chú bảo ai vô giáo dục thì cứ nói thẳng ra, còn nói thật chú cũng chả tốt đẹp gì đâu.
- Thế ý Nam là thế nào.
- Thế nào chẳng được, trốn vợ đi lén lút với cô Cần nhà ông Thiết mà cứ làm như tốt đẹp lắm không bằng.
Mẹ quát - Nam đi vào nhà...
Lúc này em ức đến tận cổ, vừa rơm rơm nước mắt, bao nhiêu uất ức em gào lên:
- Mẹ chẳng biết gì cả, ông ý đểu lắm, ngày xưa thấy nhà mình giàu thì
khen con này nọ, giờ nhà mình nghèo rồi, bán hết tất cả mọi thứ rồi, chả
còn gì nữa thì ông ý cấm đoán con với Lan.
Mẹ quát - Đừng có hỗn đi vào nhà ngay cho Mẹ...
Lấy tay gạt nước mắt em đi ra ngoài lang thang, mua bao thuốc lúc 8h30'
ngồi ngoài bờ sông đến 11h thì hết, điện thoạt vứt ở nhà nên chả biết Mẹ
có gọi không. Ngồi ở ngoài co do muỗi đốt sưng hết chân, em mới lững
thững đi về nhà gõ cửa. Vừa bước vào nhà thì đã thấy mắt Mẹ sưng húp,
hai Mẹ con chả ai nói với ai câu nào, con thì muốn xin lỗi Mẹ, Mẹ thì
muốn ôm con vào lòng...
Sáng hôm sau vừa đi đến cổng trường thì nhìn thấy Lan, cả cái thằng oắt
con kia đi đằng sau nữa. Muốn chạy lại gần ôm Lan hỏi xem hôm qua chú
Nghĩa đánh đau không... Thì vừa quay mặt ra nhìn thấy em Lan đã đã
ngoảnh mặt ra chỗ khác như không quen biết. Ức chế em cũng không thèm
nhìn rồi cố tình đi nhanh qua mặt.
Ba tiết đầu em lăn ra ngủ vì tối qua thức khuya... lúc thức dậy thì
chẳng buồn nói chuyện với ai, ngồi mấy tiết sau thì toàn bị ghi sổ đầu
bài vì tội nhìn ra cửa sổ. Tan học em đi về nhà đã thấy Mẹ bầy sẵn mâm
cơm toàn thức ăn ngon, ngồi ăn Mẹ chẳng giám gặp lấy một miếng thịt toàn
ăn rau. Ăn xong Mẹ định nói điều gì đó nhưng cũng chẳng thành lời,
gương mặt Mẹ buồn nên em cũng đủ hiểu lúc này mình phải làm gì.
Hôm sau em cầm chiếc điện thoại Mẹ mua bán đi rồi để tiền vào phòng Mẹ,
dù sao cũng chẳng cần liên lạc với ai đó... nữa. Mà sung sướng gì khi
cầm con điện thoại gần chục triệu trên tay, oai với ai nữa khi mà đến
khi chai nước mắm cũng phải mua loại rẻ hơn.
Những ngày sau đó Mẹ vẫn cố gắng đi làm, nhưng để tiết kiệm hàng ngày
không còn tờ mười nghìn ăn sáng trên mặt bàn, thay vào đó là bát cơm khi
thì rang khi thì tưới canh chua cho dễ ăn. Những bữa cơm thịt ngày
trước giờ đây cũng nhường cho những con cá mắm khô. Thỉnh thoảng Mẹ cũng
mua vài lạng thịt ba chỉ cho con ăn, không mấy hôm nay cơm khó nuốt quá
con toàn ăn một tí rồi lại chạy biến sang xóm chơi với mấy đại ca.
Còn về Lan em đã có một quyết định :
........
" Em yêu anh phải không! muốn làm tình với anh không ?".
..............
Chap 31: Hai người và một chữ " Trinh "
" Em yêu anh phải không! muốn làm tình với anh không ?".
...Đó là nội dung của một tin nhắn em gửi cho một cô bé lớp dưới...
Dù nhà em bây giờ đã chẳng còn gì, và dù vô tình hay cố ý thì giờ đây em
cũng đang kết thân với những thành phần bất hảo trong xã hội. Điều đó
lại càng thu hút những đối tượng thích nổi tiếng và chơi bời muốn làm
quen.
Trong số đó có Mai Phương, một cô bé đã để ý đến em từ lâu, là người
luôn muốn chiếm lấy trái tim của em và sẵn sàng trao thân cho em bất kì
lúc nào. Phương là một người có học lực trung bình, ngoại hình cũng được
vì biết cách ăn mặc nên nhìn cũng xinh. Nói thẳng ra Phương như một
tiểu thư biết cách ăn chơi.
Cô bé đã nhiều lần viết thư bày tỏ tình cảm với em, nhưng vì lúc đó em
đang yêu Lan và có cuộc sống đầy đủ nên cũng chẳng thèm để ý tới những
món quà đắt tiền cô bé tặng, thành ra Phương luôn đi bên lề cuộc sống em
lúc trước.
Nhưng giờ đây vì hoàn cảnh gia đình thay đổi, các khoản chi tiêu của em
giờ đây rất hạn hẹp, dù thương Mẹ nhưng em vẫn cảm thấy khó chịu vô
cùng. Nên em thấy Phương là đối tượng thích hợp nhất để chu cấp cho em
lúc này. Nhưng lý do hoàn hảo nhất đó chính là vì Lan, em căm thù cái
cảm giác lúc Lan quay mặt đi coi như không quen biết, em ghét cay ghét
đắng cái gia đình nhà ông Nghĩa, tại sao những con người đó lại có thể
thay đổi nhanh như vậy và tại sao những lúc khó khăn nhất của cuộc đời
Lan lại ngoảnh mặt với em? tại sao vậy ??? Mà thôi em cũng chẳng cần
biết, em sẽ cho Lan thấy thiếu Lan em vẫn sống tốt, không có Lan em cũng
có đầy người con gái khác để yêu.
Sau khi cầm con 110i nhắn cho Phương mẩu tin đó , được 20 phút sau cô bé nhắn lại :
-" Sao anh lại nói như vậy, em yêu anh, em sẵn sàng làm bất kì điều gì
cho anh vui , nhưng xin anh đừng coi em như đứa con gái chơi bời"
-" Nói chung em có yêu anh không ? "
- " Em rất yêu anh, chẳng nhẽ từ bấy lâu nay anh không biết điều đó sao,
mỗi ngày nhìn thấy anh trên trường em rất vui, nhưng không không khỏi
chạnh lòng khi thấy anh đi cùng Lan"
-" Anh và Lan chia tay rồi, nếu yêu anh thì sáng mai qua nhà đón anh đi học, thế nhé anh ngủ đây"
- " Vâng chúc anh ngủ ngon, em yêu anh nhiều lắm"
6h'30 sáng
Vừa bước chân ra khỏi cửa đã thấy Phương chờ sẵn đầu ngõ, hai đứa phóng
lên tới trường, vừa bước vào cổng thì một lần nữa mọi ánh mắt đổ dồn
vào. Và điều gì đến cũng phải đến lúc tan học bước xuống cổng trường
tình cờ Lan nhìn thấy em đang khoác tay Phương đi về. Lan sững sờ và
chạy vội lên xe thằng bạn gần nhà và đi về trong sự hân hoan của đám bạn
đến gần em chúc mừng có bồ mới.
Về gần nhà, em đưa Phương vào trong xóm giới thiệu với các đại ca, mấy ông thủ thỉ vào tai em:
-"Ngon đấy thằng em"
-" xếp hình chưa chưa ku"
Tuy cũng chẳng thiết tha gì nhưng em cũng phải đáp lại vài câu :
-" Chuyện nhỏ ấy mà anh "
-" Nó chiều em hơn chiều bố "
Sĩ diện với xã hội về cái thành tích trả thù được thằng Minh, về việc
vừa bỏ em Lan đã có em Phương. Thì khi về đến nhà em lại đối diện với sự
thật, vài đồ vật có giá trị ngày xưa ở góc nhà cũng đã không còn, ngồi
ăn cơm với Mẹ thì và vội mấy miếng rồi lại nhắn tin cho em Phương đến
đón đi chơi :
- " Phương à, ăn chưa ra ngay đầu ngõ nhà anh nhé "
Được cái con bé vì quá yêu nên em gọi cái là đã có ngay trước mặt. Đi ra
khỏi cửa em và Phương phóng vút đi để lại Mẹ và bát cơm ăn dở. Hai đứa
đi lên đồi ngồi chơi hôn hít rồi sờ soạng, em cũng chả thèm để ý tới cảm
xúc của Phương cứ thế vồ vập rồi cởi hết quần áo của Phương ra, lúc đầu
Phương tỏ ý không muốn nhưng vì sợ phật lòng em đành nằm im cho em làm
mọi thứ.
- Anh có thật sự yêu em không ?
- Nếu không anh đi đến đây làm gì.
Vừa nói những lời ngon ngọt em vừa làm điều đó, thì bỗng dưng Phương kêu
đau, rồi nước mắt ở khóe mi ... rơi ra một chiếc lá khô rồi thấm vào
nền đất. Lúc này em vô tình nhận ra rằng em là người đầu tiên của cô bé.
Cứ ngỡ rằng với những bộ quần áo đắt tiền và mọi thứ đầy đủ Phương đã
là một cô gái chơi bời, nào ngờ... chiếc lá khô rơi xuống cạnh gốc cây
đó là để nhận giọt nước mắt của Phương trong một buổi chiều làm người "
đàn bà".
Bỗng một cảm giác gì đó khi em so sánh giữa cảm xúc của Lan và Phương
lúc này. Hai người đều hy sinh cho em một chữ "trinh" nhưng em yêu ai và
ai là người yêu em?. Em bừng tỉnh rồi đỡ Phương ngồi dậy:
- Anh xin lỗi, lẽ ra anh không nên làm như vậy.
Thấy khuôn mặt em buồn bã Phương ôm em và nói :
- Không! em hiểu anh mà, anh đừng nói gì nữa, em hiểu những gì anh đang nghĩ ...vì em yêu anh.
---------------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite www.giaitri321.pro. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
www.giaitri321.pro - Thế giới đích thực trên di động.
---------------------------------
Hai đứa đững dậy rồi đi ra cổng trưởng tụ tập cùng đám bạn. Hôm đó sau khi Phương ra về, em ngồi ở nhà viết cho Lan một bức thư:
" Em! Anh xin lỗi em, lúc này anh thấy nhớ em hơn bao giờ hết. Anh không
biết phải nói những gì cho em hiểu, anh yêu em nhưng tại sao em lại
ngoảnh mặt với anh, tại sao lúc anh cần em nhất em lại thờ ơ với anh như
vậy. Sao em không còn gửi cho anh những bức thư đó nữa, tại sao hai đứa
mình lại như thế này, tại sao vậy em? "
Viết thư xong em gấp gọn rồi để vào chiếc cắp sách rồi nhắn cho Phương tin:
- Sáng mai em không cần đến đón anh nữa, nhà anh vừa có chuyện nên anh
đang phải suy nghĩ nhiều thứ, chuyện giữa anh và em... hãy cho anh thời
gian.
- Em biết chuyện nhà anh và em cũng hiểu những gì anh đang nghĩ lúc này,
em có thể đã quá dễ dãi với anh nhưng anh nên biết đó là vì em yêu anh,
em sẽ đợi anh.
Sáng hôm sau lên lớp em nhờ Thành chuyển cho Lan bức thư, tiết thứ nhất,
tiết thứ 2... tiết 4 rồi tiết 5 vẫn không thấy thư hồi âm của Lan.
Ngày thứ nhất...
Ngày thứ hai.......
ngày thứ ba .........
2h chiều nằm ở nhà vẽ nốt tên hai đứa vào bức tranh Lan tặng ngày trước, thì chuông điện thoại reo:
- A lô, Nam à tao thấy Lan đang online quán nét gần trường.
- OK cám ơn mày nhé.
Vội vội vàng vàng em phi ra quán nét gần nhà vào yahoo :
- BUZZ!
- Em à, anh đây, sao em không trả lời thư anh.
- Em đang làm gì thế nhảy au à, anh lên trường nhảy au với em nhé.
- Em à, trả lời anh đi.
- BUZZ!
- Anh biết em đang online mà trả lời anh đi.
- Hôm nay anh vừa điền nốt tên hai đứa vào bức hình em tặng anh rồi...
- BUZZ!
- BUZZ!
- Anh xin em đừng im lặng, nói với anh một câu thôi...
is typing...
is typing.........
+ Mình chia tay anh nhé.
- Sao cơ, tại sao phải chia tay.
- BUZZ!
- Tại sao hả em, sao lại phải như thế?
- À anh biết rồi, tại em hiểu nhầm anh và Phương, thật ra không có gì hết.
is typing...
+ Vì em hết yêu anh rồi.
- Không phải, em nói dối anh không tin đâu...
- Em ơi...
- Lan... trả lời anh đi.
......
...............
Đau đớn, tuyệt vọng em như một thằng điên, giận giữ lao về nhà rồi gục
mặt vào gối cắn môi rồi khóc oà ra một cách ngon lành. Dù việc này như
đã được báo trước nhưng thật khó để chấp nhận điều đó, em không tin vào
những gì vừa xảy ra. Đau đớn bao nhiêu em hận bản thân mình bấy nhiêu,
tại sao em phải làm vậy nhỉ? Em chưa từng nghĩ chia tay với Lan lại khó
khăn thế này, tim em bóp ghẹt lại, rất khó thở. Khóc một lúc em gạt nước
mắt đi, vào nhà vệ sinh lau lại mặt mũi, cố lấy lại bình tĩnh em phi
đến trước cổng nhà Lan rồi gọi :
- Lan ơi, Lan ơi... em ra đây đi...
Thằng cu con ông Nghĩa bước ra :
- Chị ý không có nhà anh ạ.
- Có mà, anh thấy xe đạp dựng kia mà, cho anh gặp chị Lan một chút thôi , một tí thôi nhé...
Tiếng ông Nghĩa từ trong nhà vọng ra :
- Mày đi về đi, Lan nó không thời gian để tiếp mày, đi đi... về đi cho nó còn học bài.
- Chú ơi cho cháu gặp Lan một chút thôi, một chút thôi ... Lan ơiiii!..
Lúc này ông Nghĩa bước ra chỉ vào mặt em :
- Tốt nhất là mày về ngay không tao báo công an xích mày lại bây giờ, để cho cháu tao còn học...
- Cháu xin chú, cháu biết cháu sai rồi, chú cho cháu gặp Lan một chút
thôi, mà một tí thôi rồi cháu về...Vượng ơi ( con chú Nghĩa) mở cổng cho
anh, anh gặp chị ý một tí thôi... đi...
- Không có gặp gỡ gì hết, đi về đi ... thằng kia cấm mở cửa cho nó.
- Cũng được, vậy cháu ngồi ở đây chờ đến lúc nào Lan đi ra ngoài.
- Mặc xác mày, tao không quan tâm.
Ông nghĩa đi vào trong nhà:
- Con này ngồi bệt xuống đấy làm gì, đi lên gác, khóc cái gì , việc gì mà tốn nước mắt với cái loại vô giáo dục như nó.
Em cố phi tới gần cánh cổng để nhìn thấy Lan, một hình ảnh ngắn ngủi khi Lan lấy tay gạt nước mắt bước lên gác...
-Lan ơi anh yêu em, anh yêu em mà... em ra đây đi...
Bất chợt Lan vội chạy ra cánh cổng sát gần em, vừa khóc vừa nói :
- Anh về đi, em xin anh về đi, mình nói chuyện sau.
Từ bên trong ông Nghĩa lao ra cầm một cái que nhỏ, tiến gần tới cửa ông vừa cầm tay Lan lôi vào... vừa vụt vào người Lan:
- Con này đi vào nhà, thằng chó kia có để cho chú cháu tao sống yên ổn không hả.
Mắm môi mắm lợi, nước mắt trào ra em hét vào mặt ông Nghĩa :
- Chú đừng có đánh Lan như thế... cháu về được chưa, đừng có đánh Lan... Lan mà thế nào cháu thề đốt cả nhà chú đấy.
Cánh cửa nhà bên trong đóng rầm lại, cay đắng uất hận em nhìn vào ngôi
nhà, thấy tất cả mọi thứ im lìm... từ từ em lặng lẽ đi ra về.
Buổi tối em nằm trơ lì trên giường, đến bữa cơm chẳng thèm ra ăn, Mẹ mới
vào nói chuyện. Lúc đầu em nói vài câu, sau đó em tỏ ra bực tức không
thèm ăn cơm.
Nằm cả buổi tối bỗng dưng em giận Mẹ vì đã xảy ra chuyện đó, nhưng rồi
nhớ lại những lúc Mẹ khóc, em lại chuyển sang giận Bố. Bố làm hậu cần
trong quân đội, nhưng vì quá liêm khiết chẳng kiếm được nhiều tiền về
cho gia đình, tính thì gia trưởng, suốt ngày chỉ có đảng với đảng, trong
khi những thằng cấp dưới thì thi nhau mua đất xây nhà. Cứ mải mê với
những suy nghĩ đó em ngủ lúc nào không hay cho đến sáng hôm sau lên
trường.
Vừa vào lớp thì thầy chủ nhiệm gọi ra :
- Đi lên đây với thầy....
Chap 32: Kết thúc.
- Em biết chú Nghĩa phụ huynh của bé Lan học lớp dưới chứ?
- Vâng có chuyện gì vậy ạ.
- Hôm qua chú ý có gọi điện cho Thầy nói về việc của Lan và em... Thầy
cũng nghe các bạn kể và biết rõ sự tình rồi, thôi bây giờ nghe thầy,
trong thời gian này hai đứa đừng gặp nhau nữa. Cho bạn ý học sau này ra
trường thì tính sau.
- Em cũng có làm khó gì ông Nghĩa đâu, em và Lan có tình cảm với nhau từ
lâu rồi, trong trường chắc ai cũng biết, chỉ có điều Thầy thấy đấy giờ
em như vậy... nên chú Nghĩa mới cấm đoán, em cũng chỉ muốn gặp Lan nói
chuyện một lần thôi...
- Thầy biết rồi, Thầy hiểu nhưng giờ mọi thứ đang như vậy để sau này hai đứa trưởng thành rồi tính sau.
- Em muốn gặp Lan một lần thôi.
- Sao Nam khó bảo thế nhỉ, giờ người ta viết đơn lên phường báo rằng em
đe dọa nhà người ta, rồi sự việc lên trường em bị đuổi học thì làm thế
nào, còn mấy tuần nữa là ra trường sao không cố nhẫn nhịn đi có phải tốt
hơn không.
- Thầy cứ kệ em ạ, đuổi học cũng được em phải gặp Lan bằng được thì thôi.
Nói xong câu đó em đi vào lớp học tiếp, Thầy chủ nhiệm vì còn trẻ nên
cũng hiểu tâm lí học sinh, đặc biệt trong lớp có lẽ ông ý quý em nhất,
tuy nghịch ngợm nhưng lại có những ấn tượng sâu sắc về em. Và nhất có
lần thầy đi chơi với bạn gái bị một bọn vớ vẩn nó trêu chọc, Thầy gọi
điện và em đến giải quyết êm đẹp nên Thầy cũng vừa quý vừa nể em. Và cho
đến khi em đi học về đến buổi chiều đang ngồi chơi bên xóm thì Thầy có
điện:
- Alo! Nam à.
- Vâng em đây ạ.
- Uh vừa rồi thầy có qua nhà chú Nghĩa, Thầy cũng có nói việc của em cho
chú ý nghe. Thầy có bảo " Thôi thì bây giờ bọn trẻ nó đã như vậy rồi,
học sinh của em cũng sắp ra trường rồi đi học ở xa, thì mong cô chú tạo
điện kiện cho em ý gặp cháu nhà mình. Tuổi trẻ thì thôi cũng có lúc nông
nổi, anh cho hai đứa gặp nhau một lần , cho bọn nó nói chuyện rõ ràng
giải quyết những mâu thuẫn về vấn đề tính cảm, cho nó xong để còn tập
chung vào học hành"
- Thế ông ý bảo sao ạ?
- Đầu tiên cũng có vẻ khó chịu, sau Thầy cũng phải xin mãi cuối cùng ông
ý đưa cho Lan cái điện thoại bảo " mau mà giải quyết với nó đi ". Đấy
thế nên là em đừng có làm điều gì nó quá nhé.
- Vậy ạ, vâng vâng thế em cám ơn Thầy nhé, Thầy đang ở đâu thế.
- Uhm không có gì, Thầy đang trên trường làm mấy việc, thôi em đi nghỉ đi nhé, mà nhớ nghe Thầy đừng có gây chuyện gì nữa nhé.
- Vâng vâng thế em cám ơn Thầy, em chào Thầy.
Mừng mừng tủi tủi em cầm điện thoại lên nhắn tin cho Lan:
- Em à, chú Nghĩa vừa đưa điện thoại cho em phải không, mình gặp nhau nhé.
Tin nhắn được gửi đi lúc 14h nhưng phải đến 16h hơn Lan mới nhắn lại :
- Em đang ở quán nước gần cổng trường anh lên đây đi.
Em chào mấy đại ca rồi lao vội về nhà, phi xe lên gần đến cổng trường thì bỗng dưng Phương từ đâu phi tới:
- Anh Nam, anh đi đâu mà mấy hôm nay em nhắn tin anh không trả lời em.
Vừa nói Phương vừa lao vào cầm tay em lôi đi;
- Đi, đi ra đây em cho anh xem cái này hay lắm...
Em chưa kịp nói điều gì thì trong một quán nước, Lan đi ra rồi quay mặt
sang chỗ khác lên xe đạp đi về. Em vội gạt tay Phương ra và chạy lại tới
chỗ Lan chặn lấy đầu xe thì đã thấy đôi mắt Lan đỏ hoe, gương mặt đầy
ấm ức :
- Anh bỏ tay ra đi.
- Không phải như em nghĩ đâu, anh lên đây là để gặp em mà.
- Bỏ ra , để em còn đi về.
- Anh xin em đấy, chỉ là hiểu nhâm thôi mà...
Mặt Lan uất ức rồi quát :
- BỎ RA!
Em vừa sợ vừa xấu hổ với những người đứng xung quanh đang nhìn về hai
đứa, trong đó có cả Phương mặt đang thẫn thờ. Bực mình vì Lan chưa hiểu
rõ sự việc đã quát với em như vậy, và một chút bất cần em mới nói lại:
- Em nghĩ sao cũng được, nhưng anh cần một lần gặp nói chuyện cuối cùng để giải quyết việc này.
Thấy mặt em có vẻ nghiêm túc Lan cũng nhẹ giọng và nói lại với vẻ bất cần:
- Vậy được, 8h tối hôm nay anh ra đầu góc chợ gần trường.
Em buông tay ra khỏi đầu xe rồi nhìn Lan đi về, định nói một câu gì đó
quen thuộc mà không thành lời, miệng cứ ậm ừ " anh.. anh ... yêu em...
".
Quay lại em đã thấy những giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt Phương. cũng
định nói điều gì đó với Phương, nhưng cô bé đã vội chạy lại tới chiếc xe
mở cốp ra, ánh mắt đầy vẻ oán hận Phương cầm một hộp quà vứt xuống cái
rãnh nước gần đó ,rồi lên xe phóng vút đi. Còn em lằng lặng ra về một
mình trong sự tò mò và những lời xì xào bàn tán của mọi người đứng gần
đó.
Đi về đến nhà em nằm vật vờ như chờ chết:
19h15'
Thấy trời có vài cơn gió lạ, sợ sẽ có mưa nên em đi lên luôn gần đến nơi
hẹn. Ở đây là một góc chợ tạm của người dân, nên đến tối mọi người đã
đóng cửa và thu dọn đồ đạc. Em đứng co do dưới mái hiên của một cửa hàng
bán hoa quả đã đóng cửa. Đi ra đi vào ngóng xem Lan đã tới chưa, đốt
tới gần nữa bao thuốc thì có vài giọt mưa lưa thưa rơi xuống. Từ đằng xa
em nhìn thấy có hai người con gái đang đạp xe, tới gần thì đó là Lan và
một người bạn. Lan bảo người kia đạp xe ra chỗ khác rồi cầm ô chạy tới
gần mái hiên nơi em đứng...
- Anh đến lâu chưa.
- Uh anh vừa mới đến thôi...
... lặng im.....
....rồi im lặng......
5 phút......
........ rồi 10 phút....
Mỗi người tựa vào một góc cách xa nhau đứng nhìn những giọt mưa rơi ngày càng mau. Nghoảnh mặt lại hai đứa cùng hỏi một lúc :
+ Anh/em ăn cơm chưa.
Câu hỏi quen thuộc của hai đứa như phá vỡ một bầu không khí nặng nề, thấy Lan hỏi vậy nên em nói tiếp:
- Anh vừa ăn rồi... Em có thể tha thứ cho anh không.
...........
- Mình nên chia tay anh à.
- Tại sao?. Chắc em hiểu nhầm chuyện anh với Phương rồi.
- Em không nghĩ vậy, ngày trước dù anh có đi cùng với bao người con gái
khác em cũng không để ý, nhưng giờ đây con người anh đã thay đổi rồi.
- Vậy được anh hiểu rồi, đúng vậy đấy nhà anh đã không còn gì...
- Anh biết em không có ý nói vậy mà. Chú nghĩa và mọi người suốt ngày
mắng anh, em sống trong ngôi nhà đó chỉ để nghe mọi người nói về anh.
Bao lần rồi em chỉ biết chui lên phòng rồi khóc. Mình chia tay thì hơn,
cuộc sống của anh và em giờ đây đã khác nhau.
Từ ở nhà em đã chuẩn bị tâm lí để đối phó với câu nói này, nào thì lao
vào ôm và hôn Lan để mong cảm xúc lấn át lí trí của Lan. Nhưng sau khi
nghe những câu nói của Lan bỗng dưng em cảm thấy mệt mỏi khi cứ phải cố
giành giật một điều gì đó là không còn thuộc về mình. Có lẽ chia tay
cũng tốt, Lan sẽ tập chung vào học hành hơn, Lan không còn mang tiếng
với xã hội khi yêu một người như em.
Từ từ em bước tới gần Lan rồi ôm cô bé vào lòng thật chặt, đôi tay Lan
khẽ hờ hờ nắm lấy bờ vai em. Giờ đây hơi ấm từ hai cơ thể...nhưng trong
đó có cả sự lạnh lùng của hai trái tim... Có lẽ em phải buông tay ra
thôi:
- Bức tranh anh đã điền tên hai đứa vào rồi, em cầm lấy đi... Vậy mình chia tay. Chúc em hạnh phúc...
Lan bật khóc, một tay che lấy miệng giữ lấy từng tiếng nấc nghẹn đắng trong cổ họng , một tay đưa em chiếc ô:
- Anh cầm đi, che lên không mưa ... anh lại ốm.
Em quay mặt và bước đi mặc cho Lan buông chiếc ô rồi ngồi sụp xuống ôm
mặt khóc. Mái hiên ngày xưa nơi hai đứa đã trao cho nhau những nụ hôn
đầu, giờ đây một lần nữa nó lại chứng kiến sự kết thúc của hai đứa. Trời
mưa mỗi lúc một to hơn, những hạt mưa như tát vào mặt em lúc này, như
trừng phạt sự ngu ngốc của em đã làm mất đi một người con gái mà em đã
yêu thương.
Một lần nữa em lại đi dưới cơn mưa, nhưng giờ đây đã không còn ai đi bên
cạnh nữa rồi. Sẽ không còn vòng tay của ai đó sưởi ấm cho mình đỡ lạnh,
giờ đây có lẽ phải tự xoa tay cho bớt lạnh thôi. Có lẽ Lan đang nhìn em
bước đi, có lẽ Lan đang khóc... Không sao những giọt mưa sẽ làm tan dần
những giọt nước mắt đó. Từ từ hai đứa sẽ quên được nhau thôi.
Những ngày sau đó em sống trong vô vọng và chán nản, thường hay cáu bẳn
với Mẹ nhưng rồi nghĩ lại thấy thương Mẹ nhất, suy cho cùng Mẹ mới là
người Phụ Nữ mà mình yêu quý nhất. Về Phương cũng không thấy cô bé đó
nhắn tin, em cũng chẳng hỏi han vì mình có yêu người ta đâu, có liên lạc
lại cũng chỉ làm Phương thêm đau khổ.
Những thời gian sau em và Lan không còn gặp nhau, thỉnh thoảng vẫn chạm
mặt nhau ở trường nhưng không còn là những nụ cười và cái ánh mắt nhìn
trìu mến thay vào đó là sự lạnh nhạt đến ngê người của cả hai như thể
chứng minh " mình cứng cỏi hơn ".
Và nếu chỉ đơn giản như thế thì cũng tốt thôi , nhưng sự nhớ nhung là
không thể không xảy ra , em biết Lan vẫn thường xuyên khóc một mình khi
đêm về , rồi có khi nhìn thấy em ở đâu đó khi đang ngồi nói chuyện với
đứa bạn hay vô tình gặp trên đường.
Cũng đã có lần Lan gọi điện và kêu nhớ em khi cái " tôi " trong người
quá lớn cũng sẽ tan ra bởi sự nhớ nhung , vì đôi khi chỉ cần nghe được
giọng nói của nhau cũng đã cảm thấy ấm áp hơn. Em biết nhưng sẽ không
thay đổi đâu, vì mọi chuyện dù sao cũng đã được một thời gian rồi , cả
hai đã dần quen với sự thiếu vắng nhau , không sao mà rồi sẽ qua thôi dù
đôi lúc trái tim lại co thắt lại khi nhìn thấy người này người kia đi
cùng nhau , hay nhìn thấy những nơi có kỉ niệm của hai đứa , và cả những
cơn mưa !
Đọc xong bạn hãy dành vài phút ... rồi đọc sang phần mới nhé./
___________________________________
Phần III.
Chap 33: Hồi sinh.
Thời gian thấm thoát trôi đi, em cũng đã ra trường và để lại một cô bé
ngày nào giờ đây đã trưởng thành qua một mốt tình đầy máu và nước mắt.
Thời gian này vì là một thằng học dốt nên chẳng dám thi trường nào các
bác ạ. Còn về nhà em thì kinh tế cũng đã hồi phục, hàng hóa đã bắt đầu
bán chạy hơn, chẳng mấy chốc nhà đã là một đại lý cung cấp một mặt hàng
hot mà ngày nào người ta cũng phải dùng. Đó là giấy, không phải là giấy
vệ sinh, mà là giấy từ A1 đến A4 A5, mở rộng ra đó là cả một đại lý văn
phòng phẩm.
Cũng chính từ nhu cầu của khách hành nên Mẹ có mua một cái com pu tơ về,
phần để em ngồi chơi điện tử giết thời gian, phần để phục vụ công việc.
Những ngày tháng này em đã bắt đầu làm quen với khái niệm diễn đàn, vì
thế những forum nổi tiếng trong thế giới mạng chẳng mấy chốc đã biết đến
tên tuổi của em dưới chức danh member.
Thấy các thanh niên dạo này có vẻ thích up ảnh lên với các tư thế phồng
mồm trợn má và nhận mọi gạch đá từ phía các thành viên, nên em cũng a
dua @ làm vài kiểu đao kiếm lên cho nó nể. Thấy những bức hình của một
chàng trai lạ lùng đến từ miền đất hứa với vẻ đẹp kiêu sa cá chạy, nên
các nữ sinh thích lắm thi nhau vào comment :
" Làm ơn cho cái size nhỏ giùm cái bạn ơi"
Và đúng là như cá gặp muối, hổ gặp suối. Vào lúc em đang chìm trong thế
giới ảo thì một sự kiện nổ ra khiến cho các thanh niên thi nhau đua vào,
đó là 360 độ. Được cái suốt ngày ngồi không nên em chăm chút cho cái
blog em lắm, thỉnh thoảng còn viết những tâm sự của mình lên đó, rồi
viết cả câu chuyện mối tình đầu. Thấy giọng văn trong sáng và ngây ngô
như một đứa trẻ nên các bạn nữ thích lắm, chẳng mấy chốc hai từ " hot
blog" đã được các bạn biết tới.
Còn về phần xã hội thâm, từ cái ngày gia nhập bang hội của các đại ca
nên cơ thể em đã cứng cáp hơn hẳn. Giờ đây em đã là một chàng trai cơ
bắp của thế kỉ 20, nên đi đến đâu thấy chuyện bất bình là em đứng ra
giải quyết êm đẹp.
Vài lần đi mua xôi ăn sáng thấy mấy thằng cấp 2 trấn lột sữa của mấy em
nhỏ cấp 1, bực mình vì cái thói côn đồ lộng hành của chúng nó giám bắt
chước em ngày xưa. Em mới ra tay cho bọn kia một trận, thế là từ đó em
là thần tượng của mấy thằng ku cấp 1, nên cứ gặp em ở đâu là:
- Chúng em chào sư phụ ạ.
- Ờ sư phụ chào chúng em, đi học ngoan nhé nghe lời bố mẹ đấy.
- Vâng sư phụ uống sữa với em đi.
- Ờ sao còn có nửa hộp thôi à, thôi đưa đây sư phụ xin, cả mấy cái kẹo
mút kia nữa ăn làm gì hại ruột, đưa đây sư phụ nộp vào kho bạc nhé.
- Dạ vâng ạ.
Thế là từ đó có vài lần gặp phụ huynh mấy thằng ku đó đèo trên đường, bọn nó lại vẫy tay chào rồi khoe với Ba/Mẹ :
" Sư phụ con kia, sự phụ làm ở kho bạc đó"
Còn vài lần đi ăn kem ốc quế gặp mấy thằng ku cấp 2, vừa thấy em bọn nó chạy bạn sống bán chết, em dồn theo :
- Chúng mày chạy đi đâu thế.
- Dạ em đi tìm chỗ tè ạ.
- Ờ đi đi rồi vào trường học, nghe lời thầy cô nhớ chưa, tuổi bọn mày là dễ nhiễm thói hư tật xấu lắm đấy.
- Dạ vâng em xin nghe lời đại ca.
- Uhm có điếu thuốc nào không cho đại ca điếu.
- Dạ đây ạ.
- Đưa nốt mấy gói bimbim đây, đi học ai cho mang quà vặt vào lớp hả, đưa đây.
- Dạ hixxx đây ạ.
Chẳng mấy chốc em đã là một ông trùm thực thụ trong giới giang hồ các
cấp tiểu và trung học. Định mở rộng phạm vi địa bàn sang trường mầm non
hoa hồng bên cạnh nhưng thôi, bọn này nhận thức chưa đầy đủ, phụ huynh
nó mà kéo đến nhà đòi sữa cô gái hà lan thì em chết nhục.
Những ngày tháng sống thanh bình yên ổn, trong đầu không còn suy nghĩ
chuyện tình cảm lòng bẫng nhẹ bâng . Chuyện về các đại ca trong xóm cũng
không có gì mới mẻ, thấy em suốt ngày lông bông đi chấn kẹo mút Mẹ mới
cấp vốn cho 40tr mở một cửa hàng điện thoại nhỏ trong ngõ.
Những ngày đầu chăm chỉ lắm, với tư cách " ông chủ nhỏ" và với cái đầu
nhạy bén về thương mại cũng như tình hình xã hội bên i rắc , và để thu
hút đầy đủ các thành phần trong xã hội phải chạy đến mua hàng. Nên em
chạy ngược chạy xuôi đi kiếm các mặt hàng về bán. Khi thì những vỏ điện
thoại lấp lánh in hình thủ thuỷ mặt trăng cho các cháu nhỏ, khi thì
những miếng dán in hình chiếc đàn bầu cho các cụ già. Nên chẳng mấy chốc
cơ nghiệp cũng vì thế mà tan tành. Hixx thật ra không phải lỗi tại em
tại mấy bọn thanh niên thì đứa nào cũng quen, nên toàn mua thẻ điện
thoại chịu thôi.
Nhưng đúng là ở hiền gặp lành các bác ạ, trong cái ngu lại có cái may,
vì trước em có nhập một lô con 110i về với giá bèo, trong lúc " công ty"
đang bên bờ vực phá sản thì may mắn thế nào nó lại lên giá. Thế là với
tư cách một giám đốc ma két tinh đầy kinh nghiệm , em quyết định tung ra
thị trường sản phẩm hot 11oi :
" Mua đê mua đê, Các chị cần một vật để ném mỗi khi biết tin bồ mình đi
theo gái ư hãy mua 11oi. Các anh cần một loại vũ khí có tính sát thương
cao trong lúc giao chiến ư hãy dùng 11oi và giấu chiếc banh xà lam trong
đó"
Vâng với những kinh nghiệm đầy mình như một CEO thực thụ, chẳng mấy chốc
lô 110i đã bán hết veo trong vòng một tuần. Nhờ sự nhạy bén với các xu
hướng của giới thanh niên đã giúp em tìm đến với một lô 110i khác nhưng
lần này là những con máy cũ, được em chế thêm màn hình màu rồi đèn nhấp
nháy nên bán chạy như tôm tươi. Không lâu sau đó " giá cổ phiếu" của
công ty đã tăng cao một cách chóng mặt, vì lẽ đó một số thanh niên ham
hố đã đua nhau xin hùn vốn làm ăn cùng. Tính thật thà chẳng lừa ai bao
giờ, cộng thêm em lại hay thương người nên đã cho hai thằng bạn gia nhập
vào tổng công ty, hai đứa nó là Quân ngố và Tuấn đần làm giám đốc, còn
em là bố của giám đốc.
Để ước mơ làm bin gết không còn xa, ba đứa quyết định tiến về thủ đô
tinh hoa của cả đất nước, nơi có những công trình thế kỉ như "đền cụ
rùa" hay con kênh tô lich.
Nhiệm vụ đặt ra: Thu thập các mặt hàng mang về thôn phổ cập văn hóa cho quần chúng, và ngắm rùa về tả cho hàng xóm.
Những thứ cần mang theo : Kem đánh răng, ba đôi tổ ong , hai cái bàn chải, một cái khăn tắm. Và 30 triệu.
Thời gian xuất phát : NGAY BÂY GIỜ - LET'S GO......
........... to beo căn ti heo
Đăng nhận xét