Chap 41: Niềm vui nho nhỏ.
Tim đập rộn ràng em chờ nàng đi đến , nhưng rồi bỗng dưng em cũng cảm
thấy hơi lo sợ, dù gì em cũng chỉ là thằng con trai thân cô thế cô ở một
mình, chẳng may trong giây phút thăng hoa nào đó mà nàng ức hiếp , thì
em lấy gì để mà chống… cự, nhưng mà thôi nếu mình mà già yếu, không phản
kháng lại được thì cũng đành nằm im mà hưởng thụ vậy. Đầu đang lo âu,
mặt cười nham hiểm thì em nghe thây tiếng gõ cửa liền bước ra :
- Ơ chào …chào em…
- Em mua cho anh nè, cầm lấy đi.
- Hixx, anh không ngờ em đến thật.
- Sao, không muốn em đến à.
- Không phải không phải, vì anh không nghĩ rằng trên đời này có bà tiên hì hì.
- Mồm mép ngê thật đấy, anh ăn đi.
Được cái do nói chuyện trên mạng lâu rồi, và cũng gửi wc và ảnh cho nhau
thường xuyên, nên hai đứa cũng đỡ bỡ đi phần nào. Em đi vào trong mở
xuất cơm hộp ra thì toàn thức ăn ngon, bên cạnh lại còn có quả lê tráng
miệng nữa chứ. Đúng là lần đầu tiên mà gặp nhau thế này thì ấn tượng
quá.
Ngồi ăn thấy không khí có vẻ hơi căng thẳng vì thiếu chú để nói chuyện,
em mới bật tivi lên cho nàng xem Tom and Jerry. Một lúc sau thấy em ăn
gần hết, nàng liền chạy vào bếp lấy con dao lên gọt quả lê, đúng là con
gái thành phố chu đáo một cách quá đáng , làm em mủi lòng ngay từ giây
phút đầu tiên.
Hai đứa vừa ăn vừa nói chuyện, do đã tâm sự nhiều trên mạng rồi, nên các
chủ đề khan hiếm, em bắt đầu chuyển sang tình hình chính trị bên irac,
nạn đói ở phi châu hay sự phân biệt chủng tộc của bắc mỹ. Được mấy câu
đầu thì em nói, đến mấy câu sau thì nàng chiếm toàn bộ lương thời gian
"phát sóng". Nàng bắt em nghe về chuyện con bạn nàng bị đá như thế nào,
thằng bạn nàng bị thầy phạt ra sao, mồm như con tép nhảy nói liên hồi
không nghỉ.
Mới đầu em cũng lắng nghe chứ dần về sau em cho mắt em nó hoạt động, để ý
kĩ mới thấy mặt nàng non choẹt, thân hình thì đúng là dân thành phố có
khác, khúc nào ra khúc nấy, vòng một vòng ba to như nhau . Chột dạ em
lại liên tưởng đến mấy vụ báo chí ngày trước có đăng:
” Đi Xong Khôn 21 tuổi phải nhận 7 năm tù vì tội giao cấu với trẻ em là bé Mai Thanh Lý mới được 15 tuổi 364 ngày”.
Nghe đâu thằng này về sau vào tù uất ức quá mà tự tử, vì nhớ nhầm ngày
sinh nhất con bé. Đấy, thế cho nên là không thể giao niềm tin cho đôi
mắt được, có gì cứ phải kiểm tra chứng minh thư trước khi giao trứng cho
ác. Lúc này nàng bằng đầu chuyển chủ đề sang các thú vui tao nhã như :
- Rảnh rỗi anh thường làm gì?
- Anh thường pha sữa cho chim uống.
- Không ý em các trò anh hay chơi ý.
- À thì mấy game chọc tổ ong, bắt con sóc.
- Thế còn mấy trò ngoài đời.
- À anh thích chơi bi-a, đá bóng.
- Ơ anh cũng chơi bi-a à.
- Uhm thỉnh thoảng chơi cho tay nó dẻo, mà em cũng biết chơi à.
- Vâng, em toàn đi với anh trai em nên bị nhiễm hì, giờ anh rảnh không đi đi.
- Oh vậy được, mình đi.
Hai đứa đi xuống dưới nhà, em đèo nàng trên con lx 125. Khiếp cái xe này
nó nặng hơn cả con simson ở quê em, nhưng được cái nhìn lốp nó chắc
chắn, chắc là xe đắt tiền nên đi trên đường em tự tin hơn hẳn so với mấy
lần ngồi trên oto.... buyt. Đến nơi, em cầm gậy chọc với nàng, biết cơ
nàng yếu nên em nhả cho hai ván đầu, đến ván thứ ba em rùa được mấy cơ
nên chung cuộc nàng thắng 2-1, con bé sướng dẫn em đi lên hồ ăn kem rồi
nổi hứng lượn ra Tây Hồ. Đến gần 3h chiều thì nàng đưa em về rồi vào
trường học tiếp.
Ngồi nhà em trầm ngâm suy nghĩ thì thấy con bé này có vẻ ăn chơi, học
hành chắc chểnh mảng, ai đời mới quen thằng con trai mà đã bỏ cả học đưa
nó đi chơi, may cho nó người đó là em nên thôi bỏ qua . Cũng định làm
người tốt khuyên em nó không nên bỏ học, nhưng mà nghĩ lại thấy dở hơi,
nói ra nó lại chê mình quê mùa, lại chẳng đưa mình đi chơi nữa thì có
phải là ngu không. Dựa vào tình hình em đoán chắc con bé cũng có cảm
tình với em, nên vừa online đã thấy em nó pm buôn chuyện tiếp.
Và đúng như dự đoán, đến trưa hôm sau nàng lại đến, nhưng lần này xuất
ăn được nâng cấp lên bằng một hộp kfc với mấy túi phẩm màu chất lỏng.
Thấy con bé có vẻ ngày càng tỏ ra chiều chuộng, nên em hư lắm, ngồi gần
mà mắt đảo như rang lạc, nhưng mà lúc nàng nhìn lại thì em tỏ ra lạnh
lùng. Thế cho nên càng ngày nàng lại càng kết mới khổ em, nhưng mà em
thích, vì từ khi quen nàng em đã biết được nhiều quán ăn của teen và
cũng đã nhớ được vài con đường. Nhưng đúng là cuộc vui nào cũng sẽ đến
lúc phải tàn, khi vào một hôm hai đứa đang đi chơi thì nàng có điện
thoại, thấy vẻ mặt có vẻ sợ , nàng mới bảo em dừng xe rồi mở máy:
- Anh ạ.
- ….
- Đâu em đang ở gần trường, lớp vừa ra chơi mà.
- ….
- Đâu mà anh này.
- ….
- Em xin lỗi, giờ em về đây anh đừng mách Ba.
Dập máy, mặt nàng tái mét, linh cảm có chuyện chẳng lành em mới hỏi nàng:
- Ai thế.
- Anh trai em, thôi giờ mình đi về đi.
- Có chuyện gì à?
- Chẳng biết có thằng điên nào nhìn thấy mình đi chơi nên phone mách ông ý.
Hai đứa đi về mà mặt tiu ngỉu chả chuyện trò vui vẻ như trước nữa. Đoán
tình hình có vẻ không ổn, vì trước nàng có kể ông anh trai kinh lắm, nên
em cảm thấy cứ cái đà này mà bị bắt ở nhà trong tình trạng " trao đổi
chất lỏng " thì nhục. Mấy hôm sau nàng không còn đến chơi nhiều, thỉnh
thoảng mới rủ nhau đi đánh bi-a rồi cafe gần nhà, các cuộc nói chuyện
cũng càng ngày càng nhạt. Thú thật là cơ bản nhà em nó có điều kiện nên
ăn mặc vào thì thấy được được, chứ thực ra nhìn kĩ cũng bình thường.
Những ngày sau em lại trở về với cuộc sống hiện tại, không còn mơ mộng
gì đến cái gia sản nhà cô bé đó nữa, vì phát hiện ra em ý có ông anh
trai như thế thì mai sau chia tài sản giành thế nào được đất. Nên những
lần nói chuyện hai đứa bây giờ chỉ mang tính chất xã giao, mà dù sao vẫn
quý nhau thế là được.
Không còn những lần chờ đợi đi chơi cùng nàng, nên mỗi khi đi học về em
online miệt mài cho đến sáng. Mà hay online đêm thì các bác biết rồi
đấy, niềm vui đôi khi cũng hóa thành nỗi buồn, cười trên miệng mà khóc
thầm trong tim. Những tâm sự được em viết thành những câu truyện, những
dòng entry chứa đựng đầy cảm xúc. Một thằng con trai xa quê hương, xa Bố
Mẹ ở nơi đất khách quê người cái gì cũng lạ lẫm, quen bố đời ở nhà nên
ra thành phố các anh lườm cũng phải ngoảnh mặt đi chỗ khác nhìn các chị.
Chứ cố đấm ăn xôi soi lại các anh ý thì mồm lại đỏ au như bã trầu của
các cụ.
Hàng ngày thì em vẫn chăm chỉ đi học rồi về nhà làm bài tập, nhiều khi
đi học về bước lang thang trên đường nhìn đồng hồ cũng gần 9h đêm, thành
phố thì vẫn đông vui nhộn nhịp, đi một minh cũng cảm thấy lẻ bóng cô
đơn, đôi khi ghé vào mấy cô bán khoai nướng đêm, chú bán ngô luộc tối,
rồi mua cho lấy bắp ăn cho ấm bụng, còn mấy đồng xu lẻ thì cứ quen đến
cổng trường đại học quốc gia có bà cụ ăn xin ngồi gốc cây đem cho bà ấy,
mấy hôm đầu đưa cho cụ thì cứ ngại ngại vì có mấy bạn đi sh qua nhìn em
như thằng ngốc ý . Sau thì cũng thành quen nên đi học về xuống xe buyt
cái là cụ nhìn thấy em từ xa và cười, nên lòng thấy vui và tâm hồn cũng
thanh thản.
Cuộc sống cứ trôi qua như vậy, mới đầu lên thì cứ đố kị với mấy bạn có
xe đẹp tiền nhiều gái theo đuôi, sau thì cũng hài lòng với hiện tại vì
nghĩ cho cùng lúc bằng họ mình lại đua đòi với bọn có o tô, cứ đua đòi
thế thì biết bao giờ mới thỏa lòng. Nói như vậy không phải là em không
có chí tiến thủ, bằng chứng là những môn thi đầu tiên trong lớp quản trị
mạng em đã được pass , nên cảm thấy cũng vui, thôi thì mình cứ chịu khó
học bây giờ, sau này có công ăn việc làm ổn định làm ra tiền thì chơi
sau.
Nhưng cho đến một hôm thì Mẹ gọi điện lên, báo một tin làm em sững sờ chết lặng....
Re: Chuyện tình zồng...!
Chap 42: Bà Cụ ăn xin.
- Alo Nam à.
- Vâng con đây.
- Con đang làm gì thế?
- Con đang ăn tối.
- Uh, thế biết chuyện gì chưa?
- Chuyện gì ạ?
- Các đại ca của con bị bắt hết rồi.
- SAO CƠ Ạ!!! Sao sao… Mẹ nói lại đi, là như thế nào, sao lại bị bắt?
- Uh, không biết là thù oán thế nào, mà đâm chết một đứa cách nhà mấy km ý.
- Từ bao giờ, thế những ai bị bắt ạ?
- Mới trưa hôm nay, thằng Phương, thằng Kiên phóng , còn mấy thằng đang
trốn thì Mẹ không nhớ tên, ở đây đang loạn hết cả lên, công an đi xe máy
oto rầm rầm vào trong xóm để điều tra.
- Ôi trời ơi, thế Mẹ đang làm gì thế ạ.
- Uh Mẹ vừa ăn cơm xong, thôi con ăn xong rồi học bài đi.
- Vâng,vâng... con chào Mẹ.
Vội vội vàng vàng vào danh bạ, em gọi cho một thằng bạn ở quê hỏi xem
tình hình, thì đúng là tất cả bị bắt hết rồi, nghe nó kể thì em đã đoán
được phần nào sự việc. Nguyên nhân là ông Phương cúi đi chơi, thì xảy ra
mâu thuẫn với một đứa, thế là cả bọn thuê taxi cầm đao cầm kiếm đi vào
nhà thằng kia. Lúc đầu cãi nhau sau thấy nó bật, thì cầm phớ dồn chém
nó, khổ cái là em nghe phong phanh mấy ông ý chỉ định dọa và chém cảnh
cáo. Nào ngờ trong lúc dồn thì nó vấp ngã, nên mũi con phớ ngập đúng vào
cuống tim và thằng kia chết. Mấy đứa dồn theo chưa đấm được phát nào
cũng bị bắt, cả mấy thằng đi theo đứng ngoài nhìn cũng dính.
Thẫn thờ em ngồi im một góc suy nghĩ, không biết buồn hay vui, vì sự
việc cũng chỉ diễn ra sau khi Mẹ quyết định cho em lên Hà Nội học, chứ
nếu mà vẫn ở nhà thì giờ này có lẽ… đã không ngồi đây. Cầm bát cơm đang
ăn dở mang vào bếp, rồi đi ra ngoài lan can châm điếu thuốc, em ngồi tựa
vào chiếc cột ngoài hiên, nhìn ra ngoài đường xe qua xe lại ồn ào mà
trong lòng lặng thinh. Vậy là anh em đi hết rồi, đúng là đời… đôi khi
chỉ là một khoảnh khắc.
Mấy hôm sau em định bắt xe về nhà xem tình hình, nhưng lại vướng sắp có
môn thi nên phải ở lại. Cũng có đứa gọi điện trách “ sao không về”,
nhưng thôi đành chờ lúc nào xử thì về sau vậy. Được cái cứ buồn phiền
điều gì, em lại mở lòng mình và viết tâm sự vào những entry, nên nỗi
buồn cũng vơi đi phần nào. Thời gian này phong trào chơi blog cũng phát
triển mạnh, có nhiều người add cũng chỉ để “ làm cảnh”, nhưng cũng có
nhiều người họ thích những gì em đã viết. Đa phần đều vào cm chia sẻ
động viên, và cũng có thể cm chỉ để lấy lệ.
Nhưng lại có một vài người quan tâm những entry của em một cách thầm
lặng, trong số đó có một cô bé rất đáng yêu . Chỉ đến khi em viết một
entry cảm nhận về những người con gái, nội dung khá buồn và nó thể hiện
một cách nhìn tiêu cực về tình yêu và cuộc sống, thì cô bé đó mới xuất
hiện gửi mes xin nick chát để nói chuyện.
- Chào anh hì.
- Uhm chào em.
- Anh đang làm gì thế?
- Đang ngồi nghe nhạc.
- Nghe nhạc gì thế ạ?
- Nhạc linh tinh thôi.
- Linh tinh là nhạc gì thế ạ?
- Thì linh tinh có gì đâu mà hỏi kĩ thế.
- Ơ vậy em xin lỗi, anh đang buồn à.
- Uh.
- Anh thử nghe bài này đi.
- Bài gì.
- Remember when.
- Tiếng anh ngu lắm, không hiểu gì đâu.
- Anh không hiểu đoạn nào em dịch cho.
- UH uh... thì để tí nữa nghe sau, anh làm nốt việc đã.
- Vâng, xin lỗi đã làm phiền anh, nhưng anh hãy vui vẻ lên nhé hì hì.
Cái cách hỏi chuyện của cô bé đó thật lạ lùng, nhưng lúc này em cũng chả
mấy quan tâm, thử bật bài nhạc đó nghe thì trong lòng cảm thấy cũng nhẹ
nhàng đi phần nào. Nghe hết bài mà vẫn không thấy cô bé đó nói thêm
điều gì, thật khác so với những người con gái em nói chuyện trước kia.
Một chút tò mò, nên em bắt đầu điều tra trên blog và xem ảnh cô bé thì
thấy rất đáng yêu , và được biết nàng ở Hà Nội chả trách nhìn trắng và
xinh đến vậy. Thật ra lúc này em đã bị hớp hồn bởi vẻ đẹp cô bé, nhưng
cũng kịp trấn tĩnh bản thân rằng ảnh trên mạng toàn chỉ là lừa tình, nên
mọi việc cứ thế trôi qua cho đến một hôm em để stt khá tâm trạng và kì
lạ, thì cô bé đó pm:
- Chào anh.
- Uhm, chào em.
- Anh đang làm gì thế ạ?
- Không gì cả.
- Vậy ạ, cho em hỏi stt của anh nghĩa là gì?
- Nghĩa là cuộc đời còn nhiều điều phải suy nghĩ và khó lường.
- Ơ kì nhỉ, vậy sao anh viết hẳn câu đó ra mà lại viết ...
- Đôi khi suy nghĩ không thể diễn tả được hết bằng lời, nên thay đó là … và ! cùng dấu ?.
- Oh ra vậy, à anh ở chỗ nào HN?
- Mai Dịch, gần trường múa, em cũng ở HN à?
- Vâng, sao em thấy anh suốt ngày online thế, mà anh đang học gì vậy?
- Một chút về thông tin, hai ngày học có hai tiếng xong lại về không ngồi online thì biết làm gì?
- Sao anh không ra ngoài chơi thể thao, nhìn anh gầy lắm hì.
- Chơi với ai, ai chơi với mình, chơi ở đâu, mà em nhìn ảnh anh rồi à.
- Vâng, em xem qua blog em gái em từ lâu rồi hì, mà anh chơi đá bóng hoặc bóng rổ hoặc mấy môn con trai hay chơi ý.
- Anh mới ở HN mà, có quen ai đâu mà chơi.
- Vậy cũng phải ra ngoài đi đâu đó chứ ạ.
- Đã bảo là không quen ai mà , em giỏi thì dẫn anh đi đi.
- Ohhh, anh nói đó nhớ, vậy chủ nhật này anh muốn đi ngắm hoa anh đào không?
- Sao cơ, Hà Nội thì làm gì có hoa anh đào, em đang kể chuyện cổ tích à?
- Cuộc sống đôi khi cũng phải tin vào cổ tích chứ hì hì…
Câu nói của cô bé thật là ngây thơ, nhưng lại chứa đựng một điều không
phải ai cũng có trong cái xã hội mà con người đang phải sống thực dụng
để tồn tại...Đó là niềm tin, điều mà một bà Cụ ăn xin ở gần bến xe buyt
trước một cổng trường đại học đang hy vọng từng ngày.
.
Tối hôm nay là thứ sáu, vẫn như mọi khi em đi học về trên chiếc xe buyt
số 16, trong túi quần vẫn còn 7 nghìn thừa lúc uống trà đá ở cổng trường
với mấy ông bạn, nghĩ bụng hôm nay Cụ sẽ vui lắm đây, vì mình vẫn còn 5
nghìn tiền xu thừa hôm qua mua thuốc lá, vậy tất cả là 12 nghìn chắc
cũng đủ cho một bát cơm và vài cọng rau. Tiền xu em cũng chẳng mấy khi
giữ lâu, vì nó làm cộm ví, nên thường cóp lại để mang cho Cụ. Nhưng khi
vừa xuống bến xe, đi lại gần gốc cây thì không thấy Cụ đâu, cố nheo mắt
lại nhìn xung quanh xem hay là Cụ đi đâu quanh đây... Bác xe ôm gần đó
thấy em đứng ngó ngó nghiêng nghiêng nên hỏi :
- Tìm bà Cụ ngồi ở đây hả?
- Vâng, Bà ý đâu rồi hả Bác.
- Bà ý đi rồi.
- Đi mua cơm rồi hả Bác.
- Không đi ra nơi khác rồi không ngồi đây nữa đâu.
Thấy lạ vì tại sao bác lại biết Cụ sẽ không ngồi đây nữa, nên em cố hỏi
chuyện xem sự tình ra làm sao. Thì được nghe Bác ý kể rằng, bà Cụ ngồi
đây ăn xin hàng ngày là để hy vọng sẽ tìm thấy người con năm nào đã rời
quê hương và bỏ rơi Cụ. Ở cái góc này từ Cô bán trà đá lẫn mấy Bác xe ôm
ai cũng biết câu truyện của Cụ. Sống ở một làng quê nghèo đói, chồng hy
sinh trong thời chiến, còn người con thì đi lên Hà Nội lập nghiệp bỏ
mặc Cụ một thân một mình. Anh em họ hàng thân thích chẳng còn ai, Cụ già
quá rồi, chẳng còn sức lao động nên lên Hà Nội ăn xin để sống qua ngày,
cứ một thời gian Cụ lại di chuyển sang nơi khác với niềm tin:
“ Ở quê nghèo quá, nên nó phải đi lên thành phố để kiếm tiền, cứ đi khắp thành phố này sẽ có ngày tôi tìm được nó ”.
Đó cũng là câu cuối cùng bác xe ôm kể cho em nghe về Cụ. Cầm điếu thuốc
đi lững thững trên đường, nghĩ đến câu truyện của Cụ em lại nhớ đến Mẹ,
tự nhủ sẽ cố gắng học tốt cho Mẹ vui lòng.
Trở về nhà bật lap lên online, vào blog cô bé kia thì thấy để dòng blast
“ Mình rất vui vì sắp kéo được một ông già suốt ngày ở nhà, đi ra
ngoài”. Tự dưng bật cười nghĩ con bé này cũng hay thật, con gái gì mà…
thật là… chả biết nói ra làm sao nữa. Ngồi chờ một lúc thì thấy nick cô
bé online nên em vào pm trước:
- Này, em bảo anh là ông già đó hả.
- Ơ hì hì, anh hơn em bốn tuổi nên chả là ông già còn gì.
- Ơ hay nhỉ, sao em lại lấy năm sinh của mình làm điểm mốc để phân biệt tuổi tác là sao.
- Vì hôm qua Mẹ bảo em là bà cụ non anh ơi hixx, nên em phải gọi anh là ông già.
- Haizzz đúng là con gái.: Mồ hôi:
- Này, anh không được nói câu đó nhé, rất là phân biệt, con gái thì sao chứ?
- Ơ rồi rồi rồi, phụ nữ được chưa.
- !#%$^^@#%
Cứ như vậy hai đứa trở nên thân quen gần gũi từ lúc nào không hay, và
cho đến khi sang ngày thứ 7 hai đứa lại quấn lấy nhau bằng những câu
chuyện biết cười. Kể từ ngày đó… em chưa bao giờ cảm thấy thích thú như
lúc này, vì cuộc sống xuất hiện một cô gái dễ thương qua từng câu hỏi:
- Anh ơi, con mèo nhà em nó mất tích rồi.
- À cái này anh có kinh nghiệm, theo anh suy luận chắc chắn nó ở đâu đấy đằng kia.
- Nó ở đâu ạ?
- Nó đang đi bắt chuột, chắc chắn nhà em có chuột, không phải nhà em thì là nhà hàng xóm.
- Thế làm cách nào để gọi nó về bây giờ.
- Ui giời rất đơn giản, đầu tiên nướng một củ khoai, rồi mua bả chuột về
pha với một ít sắn dây, trộn với mật ong rồi bôi lên củ khoai để góc
nhà, đảm bảo chuột sẽ mò đến ăn và chết hết. Nhưng nhớ phải nếm thử xem
có vừa không nhé, vì chuột nó cũng tinh lắm, thấy ngọt quá là nó biết
mình lừa.
- Ơ vậy ạ, nhưng nhà em không đánh bả chuột bao giờ vì sợ mèo sẽ ăn nhầm…
- Thằng nào bảo thế hả , ngu quá, có thế mà cũng không nghĩ ra à, lấy
cái máy ghi âm kiếm con chó nào gần đấy rồi trêu cho nó dồn để nó sủa,
mang về đặt cạnh củ khoai bật lên thì con mèo nào nó giám đến gần.
- Vâng hixx, để em bảo lại Ba.
- Uh thế ngày mai mấy giờ em đến đón anh.
- 8h ạ.
- Ok vậy đi ngủ sớm nhé để mai còn đi.
Sáng hôm sau 7h em ra cổng trường múa, chờ mãi không thấy con bé đâu bực cả mình. Mãi đến 8h thì nàng mới gọi điện:
- Em sắp đến rồi, anh mặc áo màu gì.
- Áo đen, đứng cổng trường múa đây này.
Vừa nói xong, em quay mặt ra và thấy nàng xuất hiện thì .... OH MY GODDDDD.................
...............................................aaaaaaaaaaa.
Chap 43: Hoa anh đào...!
Hôm nay là ngày 12 tháng 4 năm 2009 trời không mưa, mây lưa thưa, nắng
vừa vừa và gió thổi bừa qua vai. Là một thằng con trai đã từng sống qua
mấy chục năm nay, tức đã có hàng ngàn người con gái đi qua đi lại trong
đôi mắt này. Vậy mà cho đến nay, chưa bao giờ con tim nhỏ bé của em lại
bị co giật liên hồi như hiện tại. Vâng lí do là hôm nay, ngay tại lúc
này, một thiên thần vừa xuất hiện trước mắt em, nàng đẹp lắm các bác ạ.
Cái vẻ đẹp thuần khiết của một nữ sinh mới dậy thì được vài năm, như làm
tăng thêm sức sống cho một chàng thanh niên thời đại mới là em đây. Kìm
chế tất cả mọi cơ quan nội tạng đang biểu tình đòi quyền lợi, em nhẹ
nhàng đi ra với khuân mặt lạnh lùng như “ chiêm song hiếc “ và nở một nụ
cười như “ hiếc xong toi “ :
- Chào ..chào…em
- Là là…anh ạ.
- Uhm... vậy..vậy… đi xem hoa anh đào …xem…xem…ở đâu.
- Ơ hì, anh nói lắp ạ.
- Oh thì …thì… không phải.
- Anh lên xe đi.
Ôi lậy Chúa! có lẽ Ba nàng là một tên cướp vĩ đại mới có thể lấy hàng
tấn ô mô ném vào mặt nàng mỗi ngày, khiến làn da của nàng trắng như vậy.
Nên chắc Mẹ nàng mở cửa hàng buôn lụa mới khiến làn da nàng mịn đến
thế. Đôi mắt nàng to tròn, long lanh như hạt nhãn lồng Hưng Yên, mái tóc
nàng đen nhánh như bánh gai Hải Dương, và cả cái quả như bưởi Đoan Hùng
mất mùa kia nữa. Vậy là bao nhiêu đặc sản của đất nước cứ thế lần lượt
được ném hết vào người nàng, đến chịu Ba Mẹ nàng thật, sắp đẻ nàng ra
rồi mà lại còn đi du lịch khắp vùng miền tổ quốc, quả là một gia đình
yêu đất nước đến lạ thường.
Người ta thường nói, chó cắn không đau bằng ngồi sau đàn bà, nhưng với
em thì không sao cả, chó cứ cắn, có cắn thế cắn nữa em vẫn cứ ngồi sau.
Người đẹp thế này mà ngồi trước thì cảm nhận thế nào được hết . Nên là
từ phía sau chẳng còn cái gì của nàng là em không để mắt tới, từ chiếc
áo phông cổ rộng màu da cam, cho đến chiếc quần sooc ngắn ngang đùi lẫn
mùi hương quyến rũ. Giờ nghĩ lại mà vẫn muốn Chúa tha tội cho con a men
măm măm!. Nhưng hạnh phúc đang thăng hoa thì cũng là lúc niềm vui bị
phát hiện.
- Anh đang nhìn gì thế?
- À anh..anh đang nhìn quầy bán sữa kia ý mà, mà mình đang đi đến đâu hả em?
- Hì, rồi anh sẽ biết, mà tí nữa đến sẽ có thêm mấy đứa bạn em đấy nhé.
- Ơ vậy à, có đông không em?
- Chỉ có 2, 3 đứa thôi ạ, toàn trẻ con ý mà hì hì.
- Oh, còn cách xa không ?
- Kia ạ, đến rồi…
Bước xuống xe trước mặt em là tấm biển “ Lễ hội hoa anh đào …”, ra là
vậy cổ tích là đây. Hỏi nàng mới biết đây là một lễ hội văn hóa Nhật Bản
được tổ chức mỗi năm một lần, nhằm thắt chặt tình đoàn kết giữa hai
nước Bản và Nam. Nói đến Nhật em chỉ nhớ đến truyện doremon, 7 viên ngọc
rồng hay conan thôi, chứ không ngờ đi vào trong còn nhiều thứ quái dị
đến vậy. Nhiều người mặc kimono đã đành, lại còn có mấy người môi thì
thâm xì, ăn mặc thì nam chả ra nam nữ chả nữ. Một lúc sau thì em được
nàng dẫn ra giới thiệu với mấy người bạn nhỏ, đứa thì đang học lớp 5,
lớp 7 có đứa thì đại học, hỏi ra mới biết đây là những người bạn của
nàng trên một forums. Đứng nghe nàng nói chuyện với mấy người bạn nhỏ,
mà em chẳng hiểu cái gì hết, toàn là man a với man b cứ như là bơm máu
trong game MU.
Thấy mình là người thừa, tủi thân quá nên em xin phép đi ra ngoài nghe
điện một lúc, sau khi táng hết ba qua kem mới về gặp nàng. Cả bọn đi
quanh xem đủ thứ, từ cái trống đến cái dùi, và ngửi thấy mùi thức là lao
vào quán. Được cái lần đầu tiên biết măm susi, người ta kẹp cái con gì ở
trong ý, thấy cũng ngon. Ăn xong cả bọn đi xem hoa anh đào, rồi mấy đứa
đứng chụp ảnh, em thì tranh thủ đi tìm xem ở đây có bán cái đĩa phim
Nhật nào không, thì chẳng thấy chỗ nào có. Chơi đươc một lúc thì nhoằng
cái cũng đã quá giờ trưa, cả bọn đứa nào đứa nấy mồ hôi nhễ nhại và cũng
đã thấm mệt, nhưng mà vui vì có mấy đứa trẻ con đáng yêu lắm, lúc này
nàng mới nhìn em cười và nói:
- Mệt không anh, giờ đi về đi.
- Uhm mấy người bạn của em vui ghê.
- Hì hì toàn trẻ con mà, nhìn bọn nó bé tí đáng yêu dã man, anh chờ ngoài cổng để em đi lấy xe nhé.
Lần này là em đèo nàng, đi trên đường cố gắng bò thật chậm để kéo dài
thời gian bên nhau. Nhưng xe thì phải tiến chứ có mấy khi lùi, nên chẳng
mấy chốc đã gần về đến nhà em, tự dưng người bứt dứt khó chịu. Vừa gặp
nhau được có tí giờ lại phải ai về nhà nấy, bỗng thấy lòng cứ nôn nao
đến lạ thường, nên em quyết định quay đầu xe:
- Thôi để anh đưa em về nhé.
- Ơ nhưng mà tí anh về bằng gì.
- À hôm trước anh nhìn thấy địa chỉ nhà em trên blog, tình cờ anh có
thằng bạn cũng ở gần đó, đưa em về tí anh qua nhà nó chơi luôn.
- Vậy ạ, bạn anh ở đoạn nào.
- À anh cũng không nhớ rõ tên, tí đến gần đó anh gọi điện cho nó.
Lời nói dối đó khiến em phải trả giá bằng một cuốc xe ôm 50 nghìn, nhưng
mà đã lâu lắm rồi em mới lại thấy cảm xúc đó xuất hiện. Lúc về đến gần
nhà, em chào nàng rồi giả vờ đi ra một góc gọi điện, chờ nàng đi khuất
em bắt đầu bắt xe ôm và ra về. Chợt nghĩ mới gặp cô bé mà tại sao cảm
xúc lại mãnh liệt đến vậy, có thể vì nàng quá xinh sắn và đáng yêu so
với tầm mắt em chăng. Nhưng thôi cũng chẳng cần biết đó có phải là lí do
hay không, chỉ biết ngày hôm đó em yêu đời đến phát lạ, khi buồng tắm
cũng thành phòng thu âm. Nên tối hôm đó, và cả ngày hôm sau hai đứa cứ
quấn lấy nhau bằng những câu hỏi.
Sang đến ngày thứ ba, Dì thì đi diễn nên cả ngày em ngồi ở nhà một mình.
Cả chiều không thấy nàng online em đi ra đi vào, đứng ngồi không yên.
Chờ mãi đến tối hơn 10h mới thấy nàng on, em giả vờ giận hờn vu vơ để
nàng xin lỗi, được đà em hỏi nàng luôn :
- Anh muốn gặp em, anh đến nhà em nhé
- Nhưng muộn rồi mà anh.
- Thì nhìn cái thôi, xong anh về luôn.
- Khoảng một tiếng nữa Ba mới ngủ cơ, anh chờ được không?
- Ok được mà hì …
Vui như cướp được vàng, em lao vội đến nhà nàng trong tâm trạng phấn
khởi. Nhưng khổ do mới lên Hà Nội chưa đi đâu được nhiều, đường xá thì
chưa quen, nhà nàng lại cách đến cả chục cây chứ không ít. Nên vừa đi em
vừa hỏi đường, mò mẫm mãi mới đến được nơi. Lôi máy ra em nhắn cho
nàng:
- “ Anh tới rồi “
- “ Chờ em tí “
Hí hí lại chả chờ thì sao đồ quỷ sứ, được năm phút sau thấy chiếc cửa
xếp từ từ kéo ra, khuôn mặt dễ thương của nàng dần dần lộ diện. Nàng vừa
bước ra ngoài, thì từ đằng sau vừa hay cũng xuất hiện một cô bé khác:
- Em gái em đấy hì, nhìn giống nhau không.
- Ơ vậy à, hóa ra đây là…. Nhìn giống nhau thế.
Thực ra hai đứa nhìn như là cùng nhà khác cha mẹ vậy, chả giống tẹo nào.
Nàng thì có khuôn mặt xinh hơn, nước da trắng và mịn hơn, nhất là đôi
má hồng phúng phính đáng yêu . Còn người em gái công bằng mà nói, nhìn
cũng khá xinh, tuy nhiên chỉ thò mặt ra và lấp ló sau cánh cửa nên không
biết chân cẳng thế nào. Đứng một lúc cô em gái thì cứ thập thò trêu hai
đứa, thành ra nàng ngại quá mặt đỏ ửng cả lên, nên nàng bảo :
- Thôi ra ngoài này đi anh, đứng đấy nó cứ trêu em…
Vậy là hai đứa đi dạo một vòng gần đó, ngồi trên xe nàng khẽ nắm hờ hờ
chiếc áo phông em mặc. Hôm nay hai đứa thật lạ lùng, cứ ngượng ngùng
không như hôm trước, nàng cứ im lặng rồi lặng im, thỉnh thoảng lại chẹp
miệng như có điều gì muốn nói, nên em đành hỏi :
- Sao im lặng vậy.
- Đâu ạ…
- Vậy sao không nói.
- Thì anh có nói gì đâu.
- Hì…. À mà em kể gì cho em gái vậy.
- Chẳng kể gì cả.
- Thế sao em ý trêu ghê thế.
- Ai biết được, chắc tại nó đọc được mấy dòng em nói chuyện với anh.
- Oh vậy à,, hì… thế… đi ra ngoài thế này có sợ Ba biết không.
- Ba ngủ rồi mà, với cả nó canh cho em rồi.
- Vậy lúc nào anh phải hối lộ cho em ý rồi hì.
- Ui kệ nó,
- …..
Những câu chuyện phiếm cứ dần dần được hai đứa hỏi và đáp, cứ thế cứ thế
cảm xúc được nhen nhóm từ lúc nào không hay. Nhưng gần nhau thì thời
gian trôi nhanh lắm, nên chẳng mấy chốc hai đứa đã phải chào nhau ra về.
Em biết mình có thể kéo dài thời gian bên nàng thêm chút nữa, nhưng lần
đầu tìm đến nhau thì cứ để cho thòm thèm vậy. Vừa đi nàng vừa nhắn tin
kể rằng em gái nàng trêu và khen em đẹp trai , nàng cũng bảo rằng rất
vui khi nói chuyện với em. Được một lúc không thấy nàng nhắn tiếp, nên
em đoán chắc cô bé đáng yêu đang ngủ khò khò rồi , tưởng tượng ra khuân
mặt đó, em mỉm cười nhắm mắt ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Cho đến ngày hôm sau mọi thứ lại diễn ra như thế, nhưng tỉnh cảm của hai
đứa đã lên một nấc thang mới. Cứ vắng nhau là lòng lại thấy nao nao,
nên hai đứa có nói bóng gió về việc gặp nhau lần nữa. Nàng bảo rằng thứ 7
có buổi học tan tiết sớm, nhưng khổ nỗi có chịu được đến cuối tuần đâu.
Nên điều gì tới cũng phải đến, cách một ngày em lại đi gặp nàng vào lúc
12h đêm khi Ba Má nàng đã say giấc nồng. Lần này hai đứa lang thang đi
ra một hồ nước gần đó, nàng nghịch ngợm lắm, cứ đòi đi trên cái bậc thềm
sát mép nước hồ, hai tay dang ra mỗi lần người nàng đung đưa, là tim em
lại thót cả lên. Bảo nắm tay mà nàng không cần vì :
- Em biết bơi, ngã xuống cũng gần mép hồ thôi mà, thế anh có biết bơi không?
- Không, hixx thôi em đi xuống đi, em mà ngã là có con am dưới đó nó bắt đấy.
- Con am là con gì ạ.
- Trên bờ nó chính là con ma, còn dưới hồ gọi là con am, tức là ma dưới nước đó.
- Eo eo, thế em xuống đây, đỡ em cái…
Nhẹ nhàng em cầm tay nàng rồi đi tới một gốc cây to bên hồ, chẳng thể
kìm nén được cảm xúc hơn được nữa, em bèn tới gần hỏi nàng :
- Em này.
- Dạ.
- Anh hỏi cái này em phải nói thật nhé.
- Vâng, cái gì ạ.
- Nhưng hứa đi phải trả lời thật đấy nhé.
- Vâng nói đi.
- ………… Em có thích anh không?
- Ơ…ưm…ưm.......................
Thấy đôi má nàng đang ửng đỏ, định nói điều gì đó mà cứ ấp úng chẳng nên
lời, nên một quyết định đột phá trong đời của em được đưa ra ngay lúc
này. Lấy hết can đảm, đầu em nhẹ nhàng cúi xuống, đôi môi đưa ra…sweet
kiss…
Hai đầu môi khẽ chớm nhẹ nhàng... Lúc này nàng ngượng ngùng thụt đầu
lại, còn mặt thì cúi ngằm nhìn xuống đất. Hai đứa đứng đối diện, không
gian bốn bề im lặng, chỉ còn hai quả tim đập thình thịch bên trong.
- Em có thích anh không.
- …Không..
- Em thích anh không?
- Không…
- Thật không…
- Không…
- Vậy là em thích anh rồi nhé.
- Không đấy, đáng ghét…
- Sao lại đáng ghét.
- Lại còn hỏi nữa, đáng ghét…
- Hì, anh xin lỗi, thôi ngồi xuống đây.
---------------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite www.giaitri321.pro. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
www.giaitri321.pro - Thế giới đích thực trên di động.
---------------------------------
Mặt nàng vừa phụng phịu vừa ngồi xuống, lúc đầu thì cách xa, nhưng chỉ
mấy phút sau em đã tiến gần sát tới gần người nàng. Tay phải luồn ra
đằng sau lưng, tay trái chỉ ra phía xa :
- Em nhìn kìa , nhìn kìa..
- Cái gì thế,
- Kìa, kìa kinh khủng quá…
- Đâu đâu…
- Nhìn theo tay anh này…
Dĩ nhiên là em chộp luôn lấy nàng vào lòng, vừa chợt nhận ra bị mắc lừa thì cũng đã quá muôn, nàng đành tựa vào vai khi em nói :
- Em cứ ngồi im đi, anh thích bên em như thế này.
Và nàng cứ lặng im nghe em nói, em kể về những câu chuyện vui và cũng
thừa nhận về những cảm xúc lần đầu gặp nhau. Thỉnh thoảng nàng cho tay
lên môi cười hì hì như một đứa nhóc vậy, đáng yêu lắm …
Đó là những cảm xúc thật nhất trong đêm hôm đó, tuy chưa có một câu hỏi
hay câu trả lời như “ anh yêu em, em cũng yêu anh..vv”. Nhưng hai đứa đã
thầm hiểu rằng “ mình đã thành một đôi”.
Đến ngày hôm sau thì hai đứa chính thức thừa nhận tình cảm trên mạng bằng những stt :
“ Người đang làm gì nhỉ”
“ Không biết đã dậy chưa” …vv.
Ai cũng biết những dòng stt hỏi vu vơ đó chỉ dành cho một người. Và
chiều thứ 6 tình cảm hai đứa lại được hâm nóng một lần nữa khi em đang
học trên trường, thì nàng tới đón và hai đứa đi ăn, rồi đi dạo trên phố.
Đến sáng hôm sau như lịch hẹn em sẽ đến đón nàng ở cổng trường khi tan
tiết 4, nhưng chẳng hiểu thế nào mà em lại ngủ quên. Thế là nàng giận,
cả chiều và tối hôm đó em ngồi buồn thui thủi một mình, đang nghĩ xem
làm cách nào cho nàng hết giận thì trời bỗng dưng nổi gió. Một quyết
định táo bạo được đưa ra, em sẽ đến nhà nàng căn sao cho trời mưa ướt
vào người càng tốt, nó sẽ thể hiện lòng chân thành của em. Nên vừa đến
gần nhà em cầm máy nhắn tin:
-“ Anh xin lỗi, anh nhớ em lắm, anh đang đứng ngoài cửa nhà em”
- “ Anh bị hâm à, sao đến lại không báo trước vậy”
Thế là một lúc sau nàng mò ra, mặc một chiếc váy ngủ từ từ đi tới :
- Anh hâm quá.
- Tại anh xin lỗi mà chẳng thấy em nói gì.
- Thì phải từ từ cho em suy nghĩ chứ.
- Hì, thế nghĩ xong chưa,
- Rồi, chưa tha thứ được hư.
- Hixx, xin lỗi mà…
Vừa nói dứt câu thì cơn mưa từ đâu ùn ùn kéo tới, vội vàng nàng kéo em
vào trong mái hiên nhà, đứng ngẩn người ra một lúc, nàng thì ngồi xuống
chống cằm nhìn mưa, em thì dựa vào tường nhìn nàng, chả thấy bé nói câu
gì nên tự dưng em buột mồm :
- Này.
- Gì ạ.
- Cho anh xem phòng của em.
- Ơ không được, phòng bừa bộn lắm.
- Nhưng anh tò mò không biết phòng con gái như thế nào.
Một phần ngại vì ai lại để em đứng ở ngoài mãi thế này, phần vì nàng yêu em nên nên….
- Một tí thôi đấy nhé..
- Ok hì …
Từ từ rón rén em dắt chiếc xe vào nhà, rồi đi cùng nàng lên phòng …
Chap 44 : Những ngày đẹp trời.
Bỏ lại sau lưng một cơn mưa rào đang tới, em đi vào bên trong căn nhà,
từng bước từng bước bám theo sau gót chân nhỏ bé của nàng.
Ánh đèn từ chiếc điện thoại trên tay nàng rọi ra phía sau, trong một
thoáng nó đã cho em thấy không gian ở tầng một. Nội thất căn phòng chủ
yếu làm bằng gỗ, được bày biện khá đẹp mắt với nhiều đồ trang trí, chẳng
phải bàn cãi chắc chắn gia đình nàng rất khá giả. Từng bước rón rén
theo sau, đi được đến giữa cầu thang thì nàng ghé sát tai:
- Anh đứng chờ một tí nhé, để em lên xem trước đã.
Nhẹ nhàng nàng bước lên cầu thang trên tầng ba, xem hai đại ca đã ngủ
hẳn chưa. Không thấy dấu hiệu nào khả nghi, nàng bèn quay xuống phòng ở
tầng hai và bật điện, rồi ra hiệu cho em đi lên. Vừa bước vào bên trong
thì đập vào mắt em là một căn phòng cực kì dễ thương, phòng của nữ sinh
có khác, vừa thơm thơm cái mùi của con gái, vừa bùi bùi cái mùi của …:
- Sao hộp sữa lại để ở kia…
- Hì bừa bộn quá, để em thu dọn lại, anh ngồi ở giường chờ em chút.
Để ý thấy đầu giường là một chiếc giá để truyện tranh nhìn rất ngăn nắp,
được xếp thứ tự theo từng tập từng tập một. Cạnh cửa ra vào là một cái
tủ lớn để quần áo và ngay sát đó là một chiếc tủ để rất nhiều các cuốn
sách có bìa to và khổ rộng, có lẽ đó là sách văn học. Còn vị trí chiếc
giường em đang ngồi thì nằm ngay sát một ô cửa sổ. Dọn xong vài thứ
trong căn phòng, nàng tắt cái bóng tuýt và bật chiếc đèn vàng để bàn,
rồi tiến tới bên chiếc giường ngồi sát ô cửa sổ. Ánh mắt nàng hướng ra
ngoài trời nhìn những hạt mưa đêm, còn em ngồi âm thầm ở một góc tò mò
để ý từng chi tiết trong căn phòng. Được một lúc thấy em ngồi im lặng
không nói câu gì nên nàng quay đầu lại hỏi :
- Anh đang nhìn gì thế?
- À, thì nhìn phòng em thôi, mưa ngớt chưa?
- Chưa ạ, ngày mai kiểu gì đường cũng ngập.
Nghe thấy vậy em liền phi vào ngồi sát cạnh sát người nàng ngây ngô hỏi:
- Đâu đâu , chỗ nào ngập, ngập chưa ngập chưa?
- Không ở đầu đường kia cơ, đây là đằng sau nhà em mà.
- Oh, mà hôm nào mưa, cứ ngồi đây ngắm cũng thích nhỉ.
- Hâm, anh đi mà ngắm một mình, em đọc truyện đây.
Nói xong nàng cầm cuốn one piece rồi nằm sấp xuống giường và đọc. Thấy
nàng nằm đó thì em cũng không thể ngồi đây được, nên bèn tỏ vẻ tinh
nghịch rồi nằm bên cạnh nàng thủ thỉ vào tai :
- Cho anh đọc với hì.
- Đây, anh phải đọc từ bên này sang bên này nhé.
- Ơ hay vậy, đọc từ phải sang trái à.
- Vâng, đúng của nó là phải đọc vậy.
Mắt nàng chăm chú đọc, còn mắt em thì chăm chú nhìn nàng . Từng đường
nét trên khuôn mặt cô bé thật hoàn hảo, dễ thương đến mức em chỉ muốn
lao vào cắn luôn cho cái. Ấy vậy mà cũng chẳng phải chờ lâu, vì chỉ vài
phút sau đúng lúc nàng quay sang nhìn… thì khuôn mặt em đã kề ngay gần
sát…Chẳng chần chừ và như một nụ hôn trộm vụng về, em kiss một cái vào
má nàng. Bị tấn công bất ngờ mắt nàng mở to, mồm há hốc nhìn em như đợi
chờ một điều gì đó. Thấy cơ hội đã đến, em đưa môi tới gần sát môi nàng
một cách chậm rãi, môi trên kề môi dưới cứ thề nhẹ nhàng lướt qua rồi
cuốn lấy nhau lúc nào không hay.
Con tim em lúc này đập mạnh mẽ vô cùng, thầm nghĩ thiên đã thời, địa một
chút lợi và nhân thì quá hòa, nên trong đầu lóe lên một ý định “ làm
liều một phen” . Tình thế lúc này đang nghiêng về phía em, khi đôi tay
đang đang áp vào má nàng và trao những nụ hôn say đắm. Hai đứa đang nằm
nghiêng đối mặt nhau theo kiểu 99, thì em lấy tay thò xuống dưới kéo
chiếc váy lên ngang bụng. Quay người ra em ghì chặt cả thân mình khống
chế lấy cơ thể nàng, quá non nớt và yếu ớt cô bé không thể kháng cự được
một chàng trai đã có nhiều kinh nghiệm “ đối kháng “.
Và lí trí của nàng như mất hết khi đôi môi ướt át của em hôn lên cổ, gáy
rồi cắn nhẹ vào tai. Nàng quằn quại bao nhiêu, thì chất hóc môn trong
cơ thể càng tiết ra nhiều bất nhiêu, và chính bản thân em cũng chẳng thể
dừng lại được, nên việc gì đến cũng phải đến. Chẳng mấy chốc chiếc váy
ngủ đã được rũ bỏ, chiếc quần nhỏ đã được kéo xuống gót chân. Và khi em
đã cởi bỏ hết đồ trên người thì ...nàng khép đùi lại và nói :
- Khoan đã…
- Sao vậy em.
- Như vậy có phải quá nhanh không?
- Anh không biết… anh chỉ biết rằng anh yêu em.
- Nhưng như thế này, anh sẽ nghĩ em là đứa con gái…
- Là sao?
- Như kiểu chơi bời, hư hỏng ý.
- Anh không nghĩ vậy, đơn giản vì anh yêu em… yêu em thật lòng, em nghĩ
anh sao cũng được, không quan trọng, nếu muốn anh có thể "đợi" em.
- Nhưng...nhưng…
Em nói thế thôi "đợi" để có mà ăn cám à, nên là không cho nàng kịp nói
câu tiếp theo, đôi môi em đã khóa chặt lấy môi của nàng, cả khuôn mặt em
cứ thể gục xuống hôn từ môi xuống vòm ngực đầy kích thích. Đôi tay em
xiết lấy thân nàng, mùi cơ thể lan tỏa khắp căn phòng như những khao
khát trong hai đứa được tỏa ra từ bấy lâu nay.
Ngoài trời thỉnh thoảng có vài giọt mưa bắn lên ô cửa sổ, rơi vào cơ thể
trần trụi hai đứa. Tiếng mưa rơi như át từng tiếng nấc của nàng khi hai
bàn tay bám và cấu chặt vào đôi vai em…Chẳng mấy chốc mọi thứ đã an
bài. Em nằm vật vã sang một bên, còn nàng vội giật lấy chiếc chăn đắp
lên người, rồi nằm nghiêng mình quay mặt vào góc tường. Thấy vậy em liền
nghiêng người, luồn đôi tay vào trong chăn và ôm chặt lấy tấm thân nhỏ
bé của nàng rồi thì thầm …
- Anh yêu em, mặc dù em nghĩ…
Không cho em nói tiếp, nàng đặt tay lên môi em và nói :
- Em yêu anh…
Đôi mắt nàng long lanh nhìn, rồi lấy đầu cựa quậy rúc vào ngực em, trong
giây phút đó hai đứa thật hạnh phúc. Em chẳng ngần ngại dành cho nàng
một nụ hôn nhẹ lên trán và dành trọn vòng tay mình ôm lấy cơ thể nàng,
như đánh dấu sự ra đời của một tình yêu ngọt ngào từ đây…
4h’ 30 sáng, cơ thể bỗng rùng mình tỉnh dậy, xem điện thoại…hú hồn tí
nữa thì ngủ quên . Nhìn ngoài trời mưa đã tạnh, em lấy tay khẽ lay vai
nàng :
- Em ơi..em ơi.
- Dạ.
- Dậy đi...trời gần sáng rồi.
Hai đứa mặc lại quần áo, rồi từ từ đi xuống dưới nhà. Khẽ mở cửa, em dắt chiếc xe ra ngoài và thì thầm vào tai nàng :
- Anh yêu em…Anh về nhé.
- Vâng, anh đi cẩn thận.
Ánh mắt nàng dõi nhìn theo, chiếc xe từ từ lăn bánh và dần dần khuất sau
những dãy nhà, đi trên đường bê tông cốt đất mà em cứ ngỡ như mình đang
bay trên mây. Sung sướng đến tột đỉnh khi đi được một đoạn nàng nhắn
tin:
“ Em yêu anh, đi từ từ thôi nhé, em ngủ đây…hôn anh“.
Lậy Chúa con là người hạnh phúc nhất thế gian, thật không ngờ mọi việc
lại tuyệt vời đến như vậy, hí hí khiêm tốn một chút chứ nói thật, em
thấy mình khâm phục mình thật , không ngờ cái thằng mình lại giỏi thế.
Phê hơn thằng nghiện, em lè lưỡi trêu cột điện lêu lêu, lấy tay ú òa với
đèn đỏ và cong mỏ lên hôn gió trời , vì cuộc đời đã cho em được gặp
nàng, người con gái mang tên Linh Nhi.
Về đến nhà, nằm trên giường mà lòng cứ lâng lâng, dần dần đôi mắt lim
dim chìm vào giấc ngủ. Đến trưa tỉnh dậy, việc đầu tiên là cầm chiếc
điện thoại xem...thì đã thấy có hai tin nhắn của nàng.
- “ Anh dậy chưa, chúc anh một ngày tốt lành”
- “ Dậy chưa hả, dậy đi dậy đi, đồ lười biếng “
Đấy đấy, tin sau lại đá tin trước rồi, vừa trao thân gửi phận mà đã lên
nước , nhưng mà không sao, người đẹp thì làm gì có lỗi nào đâu, nên em
nhắn lại luôn cho nàng :
- “ Chưa dậy đâu, khò khò “
- “ E hèm, vậy cứ ngủ đi, chiều ta đi chơi”
- “ Ấy, hì anh đùa tí, đi đâu thế?”
- “ Mấy đứa bạn em chiều nay rủ đi chơi, anh dậy rồi ăn trưa đi nhé, 2h chiều em chờ ở cổng trường”
……
Vội vàng tỉnh dậy, đi ra ngoài ban công vươn vai đón từng tia nắng, đêm
qua mây mưa nên bầu trời trong xanh thật. Tâm hồn đang yêu có khác, đi
ra rồi lại đi vào, bật lap lên online có cái stt “ anh yêu em” thì treo
khắp từ yahoo đến blog. Thỉnh thoảng còn pm mấy thằng bạn :
- BUZZ!
- Gì thế?
- Tao đang yêu.
- Yêu ai?
- Yêu ai kệ tao.
- @#%$%?????
.........
- BUZZ! Ê ê.
- ?
- Tao yêu rồi.
- Hả đứa nào, ở đâu, gửi ảnh đê.
- Nàng ở Hà Nội, xinh lắm, đáng yêu dã man, nhà lại có điều kiện, khoe thế thôi éo gửi ảnh đâu, pi pi anh đi chơi với nàng đây .
- Cút, bố thằng điên.
Chẳng quan tâm đến hai cái thằng bình thường kia, em vào lục tủ quần áo
chọn bộ đồ ngon nhất rồi phi đến trường cách nhà nàng một đoạn. Một lúc
sau, từ xa đã thấy bóng dáng nàng xuất hiện. Em liền giả vờ quay mặt đi
nhìn hướng khác, để cho nàng lại gần hù em một cái, tiên sư bố nàng chứ,
biết trước mà vẫn giật bắn cả mình, hú hồn, cái đồ quỷ.
- Úi giời.
- Hì giật mình à?
- Lại chả không, lần sau tới gần anh đi nhè nhẹ, cứ tưởng chú voi nào ở Thủ Lệ đi ngang qua.
- Véo này, trêu em à .
- Á á ứ đau.
- Thôi đi đi mau lên, không Ba em đi qua đây nhìn thấy bây giờ.
Hai đứa tinh thần phấn chấn đi trên đường, gặp ai là em chào người đấy,
đầu tiên thì nàng tưởng em quen biết, sau hỏi hóa ra chẳng gặp bao giờ.
Khổ cứ nghĩ như ở quê, thôn trên xóm dưới biết mặt nhau, hóa ra ở đây
khéo cách hai nhà là chẳng quen. Nói chuyện mới biết khu phố nàng sống
cũng khép kín, con cái cha mẹ đi về đến nhà là đóng cửa bảo nhau, chẳng
mấy khi nói chuyện với ai bao giờ. Tuy họ sống thiếu tình cảm làng xóm,
nhưng được cái em cũng dễ bề hành động khi đêm xuống mò vào nhà nàng,
chứ cứ như ở quê, khéo em bị đập chết rồi gán cái mác trộm chó rồi.
Tâm sự một lúc, cuối cùng cũng đã đến nơi nàng hẹn với mấy người bạn
nhỏ, đó là một quán café nằm trên phố Mã Mây. Hai đứa đi vào gọi đồ
uống, cả buổi em chỉ ngồi nghe nàng và bạn nói về những bộ manga. Được
cái nàng cũng đã biết lôi em đi giới thiệu với bạn bè người thân, đó là
điểm đáng quý và đáng ghi nhận. Tuy nhiên cũng không thể nói đây là buổi
hẹn hò thành công, vì với em nó thật buồn tẻ, trừ đúng một điểm nhấn đó
là lúc ra về, em phải vội vàng xuống thanh toán để lấy điểm trong mắt
bạn nàng.
- Ấy ấy để em thanh toán cho.
- Hề hề không sao, tiền bạc quan trọng gì, đến với nhau là quý rồi, thế tháng sau lại đi uống cafe tiếp nhé.
- Vâng hì hì, anh vui tính thật, hai người về nhé, chào Linh Nhi pai pai.
Bọn em lại băng băng trên đường phố, đi giữa những dòng người tấp nập,
em thấy lòng mình thật ấm áp khi có đôi bàn tay nàng ôm chặt:
- Để hờ hờ tí thôi em, đường đông nóng quá.
- Anh này, nói nhỏ người ta cười cho bây giờ.
- Hì anh đùa tí, cứ ôm đi không sao cùng lắm là về thay áo.
- Véo này , tay em bửn thế cơ à, toàn trêu em.
Cứ như vậy, vô tình em đã tạo cho nàng những tiếng cười rồi cả những lúc
giận hơn đáng yêu. Đưa nàng về gần tới nhà, nghĩ thầm thời gian bên
nhau trôi nhanh thật nhưng mà hạnh phúc. Nên lúc chào nhau cả hai định
nói điều gì đó nhưng lại thôi. Muốn bên nhau lâu hơn nhưng chẳng được,
vì thằng nào có nhà thì về mà ở. Nên tối hôm đó hai đứa hết chát chít
rồi lại nhắn tin cho nhau, hẹn đêm mai lại mò mẫm...
...........
Nói thật chứ mới đầu con gái nó dính vào chuyện ấy rồi, là khó dứt lắm.
Lúc đầu còn ngại chứ về sau thì kêu nhớ nhau liên tục. Nên cứ hai, ba
hôm em lại đến một lần, mà cũng may gần nhà nàng thế nào lại chẳng có
chó. Nên mọi việc cũng suôn sẻ, mỗi sáng sớm bình minh là em lại chui từ
nhà nàng đi ra, và cầm cuốn truyện của nàng về nhà đọc.
Được cái chuyện hai đứa chính thức yêu nhau, em gái nàng cũng biết, vài
người bạn thân của hai đứa cũng biết. Nên dạo đó blog của em và nàng
thành tâm điểm của “ họ hàng hang hốc hai họ “. Mọi người cũng đều thừa
nhận mới lương duyên trời ban này, họ nói hai đứa đẹp đôi , trừ những
lúc em quên không cạo râu thì giống bao công đi với bạch tuyết thôi. Còn
bình thường đến cả mấy thằng người Hà Nội đi đường nhìn còn phải ghen
tị với em, còn mấy đứa con gái quên không ghen tị với nàng thì em không
tính.
Những ngày tháng đầu tiên hạnh phúc của hai đứa cứ thế trôi đi với những
buổi hẹn hò khi tan trường. Với những đêm mặn nồng của đôi lứa, hay
dưới những cơn mưa ngày cuối tuần. Có khi đi ăn kem quán cô Thủy con bác
Tạ, có khi đi xem phim trên nhà thằng vin cháu chú com, và cả có khi …
có khi… nữa...
Những hạnh phúc đó là động lực cho em theo học khóa quản trị mạng, tuy
không biết cái căn bản từ đầu nhưng em vẫn cố gắng theo kịp các bạn học ở
lớp, bẳng chứng đó là việc thi qua các môn đầu tiên. Mẹ gọi điện, thấy
giọng nói con ngập tràn hạnh phúc, và cũng đoán được em đang yêu. Còn về
nhà nàng, Ba cũng đoán được phần nào khi thấy nàng suốt ngày cầm máy
nhắn tin, nên vào một lần em gái nàng trêu, Ba nàng mới hỏi:
- Bạn ấy là ai, ở đâu hả Nhi.
- Đâu ạ, em cứ trêu con đấy chứ.
- Giấu gì, cứ giới thiệu cho Ba đi mà.
- Không có Ba này.
Lúc đó Mẹ nàng cũng đang ở dưới bếp nghe thấy nên cũng thử hỏi:
- Ở đâu, bao nhiêu tuổi, học hay làm gì rồi.
- Không có mà Mẹ.
- Uh, thích nhau quý nhau thôi nhé, còn phải học.
Từ cái buổi nói chuyện đó mà Ba Mẹ đã để ý hơn tới nàng, nên một lần
tình cờ lúc dọn phòng, Mẹ thấy điện thoại nàng để trên bàn, cầm lên đọc
thì thấy một loạt tin nhắn lưu số là ...Nam. Cũng may nàng vào kịp và
bảo Mẹ đưa điện thoại, thấy thái độ của con gái có vẻ lạ thường nên Mẹ
nàng cũng nảy sinh nghi ngờ. Và để chắc chắn rằng con mình không rơi vào
một thằng đầu đường xó chợ, Mẹ nàng xin số điện thoại của em, rồi hẹn
gặp nói chuyện. Nhưng em nghi ngờ có điều gì đó kì lạ đằng sau cuộc hẹn
đó, nhưng ngày mai em vẫn phải đến...
Chap 45 : Chào Cún.
Hôm nay ngoài trời nắng chang chang, ấy thế mà em vẫn phải giầy đen áo
trắng đi gặp Mẹ nàng. Được cái trước khi đi, nàng cũng đã kể sơ qua về
em cho Mẹ nghe, và cũng dặn:
“ Nói chuyện với Mẹ, anh cứ thật bình tĩnh vào, câu nào khó quá thì lảng đi rồi sms cho em…”
Nên là cũng thấy yên tâm phần nào, thôi thì vì con em chúng ta và kệ cha
con em chúng nó, thằng bố quyết tâm đi gặp bà ngoại. Hy vọng sau cuộc
đàm phán hai bên tìm được tiếng nói chung, để tình cảm hai đứa được công
khai minh bạch, chứ cứ lén lén lút lút mãi thế này, nghĩ cũng tội cho
em.
Và như đã hẹn trước, em đến quán cafe nhà nàng nằm trên phố Tôn Đức
Thắng, vừa bước vào trong đang ngơ ngơ nhìn thì đã thấy có cánh tay giơ
lên :
- Nam à, vào đây.
- Ơ dạ, cháu chào cô.
- Uh, chào Nam, ngồi đây, thế Nam uống gì ?
- Dạ, cho cháu một nâu đá.
Nhìn Mẹ nàng đúng là xinh thật, trẻ nhưng mà đúng là có vẻ hơi ghê gớm.
Trong lúc chờ đồ uống, em đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh, không gian
rất nhẹ nhàng, kết hợp với nền nhạc du dương được phát ra từ những chiếc
loa nhỏ treo trên góc tường, tạo cảm giác thật yên bình. Em đoán Ba
nàng là người thiết kế, vì có lần nàng kể Ba làm kiến trúc sư, còn Mẹ
nàng mở cái quán cafe này. Đúng là một gia đình hạnh phúc, vật chất đầy
đủ với ba đứa con ngoan, còn gì tốt hơn nếu mình là thằng thứ tư. Nhưng
nhìn khuôn mặt và giọng nói của Mẹ nàng có vẻ điều đó là cả một quá
trình. Người kinh doanh thì các bác biết rồi đấy, không chém đinh chặt
sắt thì cũng phải sòng phẳng và dứt khoát, và trên hết là một cái đầu
lạnh và giọng nói phải đanh thép cần dùng trong những phiên chất vấn:
- Thế Nam lên đây ở lâu chưa?
- Dạ cháu cũng mới ạ…
- Uh đấy, nhà cô có ba đứa, Nhi nó là chị cả nhưng khó bảo lắm, đứa thứ
hai thì kém nó một tuổi, còn thằng út thì năm nay đang học lớp 5. Thế
nhà cháu có mấy anh chị em?
- Dạ nhà cháu có một mình cháu thôi ạ.
- Oh, thế à, thế một mình chắc cũng được chiều nhỉ, thế cháu đi bằng gì ra đây?
- Dạ cháu đi xe máy, gửi ở ngoài kia ạ.
- Thế đang học gì rồi.
- Dạ cháu quản trị mạng ở aptech Hà Nội ạ.
- À trường đấy, không phải thi, đóng tiền là vào được phải không.
- Vâng
- Uh, thế để cô nói cho Nam hiểu nhé, hai đứa quen nhau cô không cấm,
nhưng em nó còn nhỏ thì vẫn phải hoc, chơi với nhau quý nhau là được
rồi, bảo ban nhau mà học………bla bla….vv
Thế là cả buổi ngồi nghe Mẹ nàng thuyết trình, nội dung chủ yếu xoay
quanh vấn đề, “em nó còn bé, để cho nó còn học”. Đến khổ, em nào có cấm
nàng ngừng học để yêu đâu, nhưng mà để lâu thì ruồi nó bâu khó phát
triển. Gì chứ cỏ non thì mới lắm sữa, dùng nhiều bữa thì mới có sức đề
kháng sau này còn lấy chồng cho nó đỡ bỡ ngỡ chứ.Thế thì sau khi hớp hết
cốc nâu đá cả cặn, em chào Má nàng em zề.
Đêm hôm đấy em vẫn làm quả liều đi gặp nàng, nhưng khi vừa vào phòng, em
bỗng thấy khuôn mặt nàng có vẻ buồn như mang nhiều tâm sự. Em ôm ấp vỗ
về mãi mà nàng vẫn chẳng nói năng gì, bực mình em quay mặt lại vào
tường. Thật khác với những lần trước, không khí căn phòng trở nên ngột
ngạt, một lúc sau thấy em im lặng, nàng mới lấy tay ôm vào ngực em và
nói :
- Mẹ có vẻ không thích anh lắm.
- Uhm, vậy em định thế nào?
- Thế nào là thế nào ạ?
- À, Không có gì…
- Em hiểu… thật sự em chỉ muốn anh cố gắng học… anh hiểu ý em chứ.
- Uh… anh hiểu…
Nói xong em quay người trở lại, lặng lẽ nhìn nàng :
- Dù thế nào, anh sẽ vẫn yêu em…
Câu nói đó như phá tan mọi nghi ngờ, nàng ôm chầm lấy em. Một nụ hôn
ngọt ngào như khẳng định hai đứa sẽ chẳng bao giờ bị chia cắt. Dù rằng
cái hạnh phúc này vẫn còn đó những âu lo.
Và đúng như em đã linh cảm, vào ngày cuối tuần là thời gian nàng được Ba
Mẹ cho đi chơi. Như đã lên lịch hai đứa sẽ đi xem phim ở vincom, rồi
lên phố ăn uống. Nào ngờ lúc đến chỗ hẹn, em chờ 15 phút vẫn không thấy
đâu, 16 phút sau mới thấy mò đến, nhìn kĩ thì móa ơi có thằng ngồi đằng
sau.
- Ơ đây là là…
- Em xin lỗi, anh chờ lâu chưa, em vừa đi đón Cún ở chỗ học tiếng anh về. Cún chào anh đi.
+ Em chào anh.
Hixx hóa ra đây là thằng út nhà nàng, lúc này nàng mới ghé sát tai :
- “ Mẹ bảo em đưa Cún đi chơi “
- “ Đi theo dõi chứ gì hixx”
- “ Yên tâm em mua chuộc nó rồi, với đống truyện ở nhà nó còn phải mượn em “
Lúc này em quay mặt xuống nhìn Cún, hai thằng nhe răng cười “ hì hì “
với nhau. Chúa ơi, may nhìn Cún cũng đẹp trai như em hồi trẻ, với cũng
lớn rồi năm nay học lớp 5 mà ria mép đã có vài sợi, có triển vọng so với
thằng anh lớp 3 mọc lông chân đang đi cùng chị nó. Đi vào xem phim, Cún
cũng biết ý cho hai anh chị ngồi gần nhau, tuy là vậy nhưng thật sự
cũng không thể thoái mái như những lần trước. Nên xem phim xong đi lên
hồ, em nháy mắt nàng và mua cho Cún hai túi hướng dương :
- Cún ngồi ghế đá ăn chờ anh với chị đi ra đây tí nhé, lúc nào ăn xong thì cầm điện thoại chị gọi cho anh.
Nhưng vừa đi được vài bước thì :
- Chị Nhi, em ăn kem cơ.
Biết mình vừa phải gặp một “ca khó đẻ “ rồi, nên em đành nở một nụ cười đầy chua chát :
- Hì để anh ra mua cho Cún nhé.
- Vâng ạ.
Nhìn loại kem nào cũng có khả năng chỉ tồn tại trong vài miếng, nên em đành :
- Cô cho cháu một hộp kem vàng vàng kia.
- Đây.
- Có cái thìa nào bé hơn không ạ .
- Không có.
- Thế cho cháu cái chìa gỗ bằng bằng ý ạ.
Còn thừa mấy đồng lẻ em phang tiếp hai cầu kẹo cao su, mang ra đưa cho Cún, nhưng lần này lại thế, thậm chí còn tệ hơn:
- Chị Nhi, Mẹ bảo không ăn kem ngồi ngoài trời được đâu, dễ cảm lạnh lắm.
Câu nói ngây thơ của Cún như phát súng đe dọa vào mặt em. Được cái mấy
người đứng gần đó cứ cười khúc khích khi Cún nhõng nhẽo đòi đi theo, cứ
như thể họ biết được kế hoạch lấy lương thực bù thời gian của em đã bị
phá sản vậy
Nên hai đứa đành chuyển hướng không đi đến nơi bí mật nữa, mà vào một
quán ăn ngay đầu phố Đinh Liệt. Gọi một cái pizza lớn, ba xuất mì ý thêm
mấy chai coca cola, ăn cho sướng mồm và điểm nhấn là tờ hóa đơn đầu 3
sáu số.
Thực ra nói vậy thôi, Cún đi theo tuy thêm chút tốn kém, và hai đứa
chẳng có không gian riêng. Nhưng được cái thằng cu nó cũng ngoan, nhìn
dễ thương như chị nó, và có cái cần tăng dân số giống em. Thành thử ra
đi đến đâu ai cũng nhìn, cứ như là một thằng già lấy một con trẻ và đẻ
ra một thằng ku, nom trông cũng hạnh phúc. Thôi thì cứ vênh mặt lên với
đời cho bõ bèn mấy trăm nghìn vừa phải móc.
Sau khi chia tay chia chân đi về, ngẫm cả buổi mới hôn được phát lúc hai
đứa trốn vào tolet ở quán ăn, mà mất đến mấy lít kể cũng hơi đau sờ
cau. Thôi từ giờ cứ 15 nghìn tiền xăng, với 2 nghìn gửi xe gần đấy, nửa
đêm em phi đến nhà nàng cho nó lành.
Và sau buổi đó số tiền trong ví đúng là chỉ đủ chu cấp tiền xăng cho em
thêm ba lần đến nhà nàng, nhưng vẫn cố đấm ăn xôi thêm lần thứ tư, và
phải nợ cái ông nhà gửi xe 2 nghìn hẹn “tuần sau cháu trả”. Nghĩ cũng
tội, suốt mấy cái hôm đấy, mỗi lần chui từ nhà nàng đi ra, là lại cầm
theo hộp mi lô trong tủ lạnh giấu giấu diếm diếm, đi được một đoạn khuất
tầm nhìn mới giám lôi ra để hút.
Kể vậy để cho các bác biết là “ vì tình thân em không thèm tiết kiệm”.
Chứ các bác đừng có coi thường em nhé, gì chứ em cũng có lòng tự tôn tự
túc đi lấy mi lô chứ không cần nhờ nàng lấy hộ. Nhưng mà người ta bảo
nghèo thì lâu chứ giàu thì mấy chốc, nên là em căn đúng hai hôm sau thì
hàng cứu trợ từ “liên hợp quốc Ma Ma and Ba Ba” thông qua ATM gửi cho
con với lời nhắn :
- " Mẹ cũng biết trên đấy đắt đỏ, nhưng mà cốc trà đá làm gì tới 5 nghìn rưỡi hả con, tiêu pha tiết kiệm thôi con nhé”
“ Vâng Mẹ yên tâm, bây giờ con uống nhân trần rồi, thế Mẹ nhé con học bài đây”
Đang cầm cốc cafe và xem tài liệu ở trên máy, thì cái tiên sư tổ cha đứa
nào nhắc em, làm hắt xì hơi bắn hết cả lên màn hình. Nhưng mà hắt xong
thì sướng, mỗi tội phải lấy rẻ lau bàn phím và đồng thời tin nhắn đến:
- “ Sáng mai mình đi bơi đi, không có cún đâu hì hì”
Ôi hóa ra là nàng, hí hí cho em xuống nước thì khác nào đưa cá về suối,
đưa hổ về rừng. Nên Mừng quá, sướng rụng rời thân xác em gấp lap nhắn
tin cho nàng để ngủ sớm :
- “ Ok, vậy mai 8h ở cổng trường nhé, chúc em ngủ ngon, ai lớp viu chiu chiu”
Đến sáng hôm sau dậy nhìn đồng hồ đã 8h kém 15, vội vàng gói thêm 1 cái
quần đùi vào túi ni lông nhét vào cốp. Em phi một mạch đến trường nàng
mặc cho đèn đỏ ngăn cản và các chú giao thông có tuýt còi, thì em đưa
lít rưỡi có làm sao đâu :
- Thôi chú cầm hộ cháu hixx, cháu đang có việc vội quá chú thông cảm…
- Không được, chú nói cho cháu thế này cho cháu hiểu nhé…
- Ôi ôi thôi, cháu xin chú, người yêu cháu vừa chết đuối ở bể bơi mầm
non, chú cầm tiền hộ cháu, cho cháu đi nhanh đến để nghe nó nói lời trăn
trối cái...đi chú… thôi đi mà hì hì… cháu biết rồi… cháu biết rồi… khổ
các chú đứng ở đây suốt ngày cũng vất vả… cháu biết cháu biết… lần sau
cháu không vượt nữa đâu ạ….Vâng vâng… cháu cám ơn chú nhé.
Đau lòng em chưa , mới mở mắt ra mà 150k đã hy sinh anh dũng để bảo vệ
chiếc xe được tiếp tục chuyển bánh. Phi vội phi vàng tới cổng trường
nàng thì vừa đến… Thân xác em rã rời khi nhìn thấy 2 người đang đứng bên
cạnh nàng ….
......2 người.........
......1 + 1 là 2...người.....
--------END--------
Đăng nhận xét