Trên đường về tôi lại tạt qua quán “Khoảng Lặng”. Thực sự vì con bé
Thanh Mai mà bây giờ tôi cần một khoảng lặng cho chính mình. Chỗ quen
của con bé vẫn trống trơn chưa có người ngồi nhưng tôi cũng chẳng buồn
ngồi vào. Tự dưng tôi thấy ghét cả cái chỗ ngồi đó, mặc dù cảnh thiên
nhiên ngoài kia vẫn đẹp như dạo trước. Có lẽ tại giờ tôi vẫn còn đang
giận con nhỏ đó.
Ngồi nhâm nhi cốc nâu đá và nghe một bản nhạc của nước ngoài mà tôi ko
biết tên chỉ biết rằng nó rất nhẹ và êm. Đúng thứ tôi cần lúc này. Chợt
tôi nhìn thấy con nhỏ bước vào quán, ngồi đúng vị trí quen thuộc của nó.
Có vẻ như nó ko nhìn thấy tôi. Nó lại gọi một cốc sinh tố sữa chua và
đôi mắt đang hướng ra ngoài cửa kính. Đôi mắt nó ko còn sáng và tinh
quoái như mọi khi, mà cứ man mác buồn. Hay nó đang giận tôi? Giận cái gì
chứ? Tôi cũng còn đang giận nó đây!
Tôi quay lại với cốc nâu đá của mình. Nhưng mắt tôi vẫn ko thể nào rời
khỏi con bé. Nó đang ngồi trầm tư chợt nhận đc một tin nhắn. Ko biết tin
ấy viết gì chỉ biết rằng con bé thở dài một cái rồi lại chống cằm nhìn
ra cửa kính.
Chương XIV: Lời hứa!
Đang nhìn con bé chợt điện thoại tôi rung. Tôi ko thể ngồi trong quán mà
nói chuyện điện thoại được chắc chắn con nhỏ sẽ nghe thấy. Tôi phải đi
vào tận chỗ khu vực phòng vệ sinh để nghe điện thoại. Thật chẳng may mắn
tẹo nào, (chẳng hiểu sao lúc đấy tôi lại nghĩ như thế) khi tôi quay trở
lại thì con bé đã đi mất. Thế là tôi đành phải quay trở lại với cốc nâu
đá và bản nhạc mới những vẫn nhẹ nhàng và đầy êm dịu.
Con SANTAFEB đen của tôi lại một lần nữa có dịp được thắng gấp. Con bé
giật mình bởi tiếng thắng xe đổ dồn sau lưng nó. Nó quay lại, đôi mắt mở
tròn. Nó cứ đứng im như tượng. Tôi mở cửa xe bước xuống, ném đôi mắt
giận dữ về phía con nhỏ:
- Cháu làm sao mà cứ như người mất hồn vậy?
Lúc này nó mới hơi nhúc nhích một tí. Khuôn mặt buồn chẳng lẫn đi đâu được.
- Chú hỏi cháu, cháu có nghe thấy ko?
Nó cúi mặt rồi bước đi tiếp. Ko thể chịu nổi, tôi kéo mạnh tay nó lại,
bàn tay to lớn của tôi bóp chặt lấy cánh tay mảnh dẻ của nó.
- Người lớn hỏi thì phải trả lời chứ!
Nó đưa đôi mắt đã ngân ngấn lệ lên nhìn tôi rồi quay sang phía cánh tay
đang bị bóp chặt, bất chợt nó nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt cứ thể
chảy dài trên khuôn mặt bé bỏng của nó. Tôi khẽ lới lỏng tay mình ra.
Tôi biết nó đau. Nhưng tôi cá nó ko khóc vì đau.
- Thanh Mai, cháu có chuyện gì buồn đúng ko? Nói cho chú đi! – Ko hiểu sao lúc đó tôi lại có thể dịu dàng đến thế?
Bất chợt nó vung tay ra khỏi bàn tay tôi rồi ôm ghì lấy tôi và khóc to
hơn. Tôi chả biết làm gì. Chân tôi gần như tê cứng. Có lẽ là tại do cảm
giác bất ngờ và tệ hại hơn đó là: đây là người phụ nữ đầu tiên trừ mẹ
tôi ra đã ôm tôi khi tôi biết thế nào là khái niệm “khác giới”. Con bé
càng khóc to thì càng siết chặt tôi hơn. Rồi từ từ tiếng khóc cũng giảm
dần và cuối cùng nó cũng buông tay ra khỏi người tôi.
- Cháu… cháu xin lỗi!
- Ừ, đc rồi! Có gì nói cho chú đi!
Nó lại ngước đôi mắt sưng đỏ lên nhìn tôi, cái nhìn hình như để tìm sự tin tưởng thì phải. Nó cúi mặt xuống, lí nhí.
- Ngày mai sinh nhật bạn trai cũ của cháu!
-… Tôi vẫn lặng im chờ con bé nói tiếp.
- Cháu định sẽ ko đi nhưng hôm nay anh ấy gửi tin nhắn cho cháu. – Hình
như con bé lại khóc tiếp tôi nghe tiếng nấc đầy nghẹn ngào của nó. – Anh
ấy nhắc lại lời hứa mà cháu từng nói: “Ngày sinh nhật anh em sẽ là
người con gái hạnh phúc bên ngươì mình yêu và anh cũng vậy!”. - Rồi bất
chợt con bé ngước đôi mắt toàn nước lên nhìn tôi. – Nhưng giờ thì chúng
cháu đã chia tay. – Nó lại nấc lên những tiếng nấc mà tôi nghe cứ như xé
ruột gan. - Sẽ chẳng có chuyện gì sảy ra nếu như cháu ko có lời hứa đó
và anh ấy vẫn chưa có bạn gái mới!... - Nước mắt con bé lại lăn dài.
Tôi khẽ đưa tay lên lau những giọt nước nóng hổi. Rồi ân cần như một người bề trên:
- Đừng khóc nữa Thanh Mai. Đừng buồn vì người con trai này. Cháu phải
làm sao cho cậu ta thấy chia tay cậu ta là một lựa chọn đúng đắn của
cháu. Cậu ta đã làm thế với cháu thì cháu cũng có thể làm lại với cậu
ta.
- Cháu ko hiểu ý chú!
- Cháu nhất định phải đi sinh nhật và đi cùng một anh chàng - người yêu của cháu!
- Người yêu giả?
- Ừ
- Nhưng… cháu ko có ai cả!
- Một anh chàng cũng ko có sao? – Nó lắc đầu.
- Cháu vừa mới chia tay người yêu mà!
- Vậy bạn, bạn con trai ý! – Con bé lại lắc đầu.
- Chả ai có thể giúp cháu đâu vì họ đều là bạn của anh ta nữa.
- Trời! Vậy thì ai bây giờ?
- Chú!
- Hả?
Chương XV: Kẻ giả mạo hoàn hảo!
Tôi đã đồng ý trở thành “người yêu giả mạo” của con nhỏ Thanh Mai. Vì
một lí do à chính xác hơn là một điều kiện con nhỏ đề ra để thuyết phục
tôi, đó là: “Nếu chú đồng ý cháu sẽ ko làm kì đà cản mũi chú nữa. Cháu
sẽ để cho chú đc tự do cưa đổ chị cháu mà ko hề có bàn tay của cháu chen
ngang!”. Cái đề nghị đó quả quá hấp dẫn với tôi. Tất nhiên tôi ko phải
là một thằng ngốc mà lại đi từ chối rồi. Chuyện cả đời chứ có ít gì đâu.
Tôi chỉ việc giả mạo làm người yêu nó một tối thôi mà. Chẳng thiệt thòi
là mấy!
Tôi ko đóng mình trong những bộ đồ đứng đắn và lịch thiệp mà tôi vẫn
mặc. Thay vào đó tôi mặc khá là cool (như bọn trẻ bây giờ thường nói) và
thật thoải mái với áo cánh và quần jin. Nói thật tôi thường ngày đóng
bộ comle mà trông vẫn còn trẻ hơn so với tuổi, thế nên hôm nay nhìn tôi
ăn mặc thế này, tôi cá là trông ko quá 24. Dẫu sao thì như thế mới phù
hợp đc với một con nhỏ 17, 18 tuổi mà.
Con nhỏ hiện ra trước mắt tôi hoàn toàn khác lạ. Nó ko còn buộc tóc,
chẳng còn mặc quần tụt, và cũng chẳng đi những đôi giày đế bệt. Mà thay
vào đó là một con nhỏ súng sính trong chiếc váy hoa xanh cùng chiếc túi
sách cùng màu, chân đi dép cao gót, và mái tóc đen nhánh, tỉa lá đc thả
dài với chiếc cặp ghim hình quả táo đính đá. Tôi đã thật sự ngây ngất
mất mấy giây rồi mới kịp định thần lại. Lần thứ hai tôi phát hiện ra là
con nhỏ - nó đẹp! Lần đầu là lúc ở siêu thị mấy hôm trước. Lần ấy tôi
thấy nó đẹp một cách trẻ con nhí nhảnh – mang vẻ đẹp của sự tự nhiên.
Còn lần này tôi thấy nó đẹp với vẻ đẹp thật nữ tính và đáng yêu. Nhưng
vẻ đẹp ấy chỉ… gần bằng chị mà thôi! Tôi vẫn thấy Thanh Trúc là đẹp nhất
mà!
Tôi và Thanh Mai tiến vào quán bar nơi tên người yêu cũ của con bé đã
bao cả. Con nhỏ có vẻ hơi run, vẻ mặt đầy căng thẳng. Tôi đưa tay phải
chống mạng sườn: “Nào em yêu!” Nó nhìn tôi, đôi mắt tròn xoe. Tôi vẫn
giữ yên tay, hếch mắt chỉ vào cánh tay mình. Nó có vẻ ngại ngần vì nó
hiểu ý tôi muốn nói gì. Tôi đành phải trở về là mình: “Cháu và chú đang
là người yêu. Biết chưa?” Nó gật đầu và sau vài giây chần chừ cũng đưa
tay vòng qua cánh tay tôi, khoác lấy và đứng sát bên tôi. Con bé ngước
lên nhìn tôi có gì đó hơi ngượng ngùng. “Mỉm cười nào!”. Con bé khẽ cười
thật tươi trước câu nói của tôi. Nó thì thầm: “Vâng anh yêu!”. Ko hiểu
sao tôi chợt đỏ mặt trong khi rõ ràng tôi còn vừa nói như thế trước với
nó. Chúng tôi cùng bước vào trông đúng như một cặp tình nhân thật sự.
Sinh nhật có vẻ khách mời khá đông. Đang đi, con bé chợt khựng người
lại. Trước mặt chúng tôi là một cậu nhóc trông cũng khá đẹp trai, bên
cạnh còn có một con nhỏ khá xinh, mỗi tội trang điểm đậm quá. Tên nhóc
có vẻ ngỡ ngàng trc sự xuất hiện của chúng tôi.
- Chúc mừng sinh nhật – Thanh Mai tiến đến đưa tặng bó hoa cho cậu ta.
- Thanh Mai… Đây là…
- Hì, là bạn trai mới của em. – Con bé mỉm cười ra hiệu tôi lại gần, sau
khi tôi đã yên vị đứng bên cạnh con bé, con bé lại quay lại khẽ mỉm
cười nói tiếp. - Lời nói hồi nào giờ linh nghiệm thật, chỉ có điều ko
như hai ta đã dự đoán. Đời thường thế mà. Bất ngờ là điều thú vị của
cuộc sống. – Nó nói mà nhìn thẳng vào mắt thằng nhóc.
- À… uk. - Rồi thằng nhóc quay sang phía tôi – Tôi là bạn trai cũ của
Thanh Mai. – Con nhỏ đứng bên thằng nhóc nhăn mặt liếc sang, cậu ta như
hiểu ra vội tảng lờ - Cám ơn đã đến dự sinh nhật của tôi.
- Tôi là Lâm, rất vui khi đc dự sinh nhật của cậu. Cám ơn cậu đã chia
tay cô ấy để tôi có cơ hội tìm đc tình yêu đích thực của mình. – Tôi nói
mà vòng tay ôm lấy bờ eo Thanh Mai, đôi mắt nhìn con bé vẻ đắm đuối
lắm. Tên người yêu cũ có vẻ ko đc thoải mái. Đó là điều mà cả tôi và con
bé đều trông đợi.
Chúng tôi cùng dự tiệc sinh nhật trong tiếng nhạc và tiếng người ồn ào
náo nhiệt. Tên người yêu cũ của Thanh Mai mà tôi cũng chả buồn hỏi tên
cứ săm soi chúng tôi suốt. Biết vậy chúng tôi càng tỏ ra thân mật với
nhau hơn.
- Thanh Mai! Ko nghĩ là em lại đến đâu đấy. Lại còn đem cả bạn trai mới đi nữa.
- Bạn trai mới của em đây hả? Đẹp trai thế! – Tôi đang đc một con nhỏ
khen mình nên cũng nâng nâng. Con bé Thanh Mai khẽ mỉm cười, liếc mắt
sang và bắt quả tang tên người yêu cũ đang nhìn lén, ngay lập tập tức
chàng ta giả bộ quay mặt đi. Nó và tôi ko hiểu sao cùng nhìn nhau cười.
Chúng tôi đang vui vì hành động của thằng nhóc mà.
Chợt tiếng nhạc trên sân khấu vang lên rộn ràng. Một trong hai con nhỏ đang đứng cạnh chúng tôi vội kéo tay Thanh Mai:
- Lên nhảy thôi em! – Con bé khẽ lắc đầu từ chối:
- Bữa nay em mặc thế này ko hợp nhảy thế cho lắm!
- Vậy khiêu vũ chắc đc! – Tôi đứng dậy chìa tay ra trước mặt con bé – Em biết nhảy chứ? – Con bé đặt tay lên tay tôi.
- Một chút!
Chúng tôi bước lên sân khấu, tôi ra hiệu cho đổi nhạc. Thế là chúng tôi
một mình một sân khấu cứ thế tung hoành. Con nhỏ nói là nó biết một chút
ấy thế mà nó nhảy cực điêu luyện. Chúng tôi như hoà là một. Mỗi bước
nhảy như êm du theo nhạc, như cuốn lấy nhau. Mọi người đổ dồn hết con
mắt vào chúng tôi. Con nhỏ như trông đẹp hơn với những lọn tóc cứ bay
nhảy sang hai bên, đôi chân nó uyển chuyển và toàn thân mềm mại kinh
khủng. Chúng tôi thật sự tạo lên cả một ko gian đẹp và cuốn hút mọi
người. Nhạc kết thúc, mọi người vô tay trầm trồ khen ngợi. Rồi đám đông
chợt hô to: “Hôn nhau đi! Hôn nhau đi!....”
Chúng tôi luống cuống ko biết làm gì. Con bé căng thẳng hết cỡ, nó nhìn
tôi ko giấu nổi vẻ sợ sệt, lo âu. Tiếng hối thúc của mọi người vẫn cứ
vang lên ngày một to hơn. Rồi như một ma lực nào đó tác động, tôi đưa
tay kéo sát người con bé lại và thì thầm: “Nhắm mắt lại!”. Mọi người vỗ
tay rầm rầm và la hét inh ỏi. Tôi cảm nhận đc sự có mặt của đôi môi con
bé trên môi của mình. Môi con bé thật mềm, mềm lắm. Tôi cứ bị dính chặt
vào nó. Như có một luồng điện chạy dọc trong cơ thể tôi. Đây là lần đầu
tiên tôi biết hôn là gì trong suốt gần 30 năm trời.
Chương XVI: Sẽ ổn thôi!
Chúng tôi xin phép về sớm ngay sau khi nụ hôn “trời đánh” kết thúc.
Trước khi ra đến cửa quán chúng tôi còn may mắn nghe đc cuộc đối thoại
giữa hai cái bóng đen khuất trong góc rèm.
- Anh đã nhìn con bé đó rất say mê!
- Em nói gì vậy?
- Rõ ràng là như vậy? Anh nói anh và nó chả có gì! Chỉ là một trò chơi
mà thôi! Âý vậy mà suốt buổi anh chỉ săm soi nó và thằng người yêu mới
của nó thôi. Anh còn khó chịu nữa. Rõ ràng anh ghen!
- Em bị điên à?
- Anh nói cái gì cơ!...
-….
Suốt buổi về, chúng tôi lặng im ko nói gì với nhau cả. Tôi ko biết con
bé có giận tôi ko nữa. Nhớ lại lúc tôi trao “nụ hôn đầu” cho nó thật là
ngớ ngẩn. Ko biết lúc đấy con bé có nhắm mắt ko nữa hay là mở trừng
trừng nhìn tôi cũng nên. Vì thực ra là chỉ có mình tôi hôn, con bé đứng
im như tượng chẳng hề nhúc nhích. Mà chả biết có phải là hôn ko vì chỉ
là môi chạm môi thôi mà.
Cả đêm tôi chả thể nào chợp mắt nổi. Cứ nhắm mắt vào là y như rằng cảnh
ấy lại hiện ra và mặt tôi lại có cảm giác như nóng rát. Dư âm của “nụ
hôn” ấy còn trong tôi nhiều quá! Mọi thứ cứ như chỉ vừa mới mấy phút
trước và giờ tôi vẫn còn cảm nhận rõ từng hơi thở cũng như cái mềm mại
từ đôi môi con nhỏ. Tôi gần như phát điên mất. Tôi thật là ngu ngốc khi
lại có hành động dại dột như thế. “Thanh Mai! Chú xin lỗi!” – Đó là câu
mà cả đêm tôi lẩm bẩm cho đến khi chìm vào giấc ngủ hình như môi vẫn còn
mấp máy.
Sáng hôm sau tôi đến công ty khá trễ. Tại cả đêm tôi mất ngủ mà. Tôi
ngồi vào bàn làm việc và uống cốc cà phê cậu Đức mang cho như cố để làm
cho đầu óc mình tỉnh táo hơn. Thật tệ hại, tôi đã lầm khi quyết định
nhận lời đề nghị làm người yêu giả của con bé Thanh Mai dù kết quả có
vượt cả sự mong đợi của chúng tôi. Với ý nghĩ đó tôi lại thần người ra
như một kẻ ngớ ngẩn trên bàn làm việc dù chuông điên thoại tôi đang la
hát inh ỏi.
- Anh Lâm! – Tôi giật mình trở lại thực tế bởi tiếng cậu Đức đang ở cửa
phòng. - Điện thoại kìa? Anh sao thế? – Tôi vội mở máy nhưng máy đã báo
“1 cuộc gọi nhỡ” - Số của con bé Thanh Mai. Chưa kịp định thần thì cậu
Đức đã tiến tới. – Sếp sao vậy? Mệt ạ?
- À ko! Tôi… tôi…
- Sếp hôm nay kì quá! Đi làm muộn. Đến công ty thì cứ như người mất hồn.
Sếp đang suy nghĩ gì vậy? Hay sếp và chị Thanh Trúc có chuyện gì?
- Cậu nói linh tinh gì vậy?
- Vậy tóm lại là sếp nào sao? Nói em nghe xem em giúp gì đc ko?
- Thôi khỏi, cậu ra ngoài để tôi yên một chút. Tôi cần nghỉ ngơi.
- Vâng, đành vậy. Có gì sếp cứ nói với em. Thôi em ra đây.
Cậu Đức bỏ ra ngoài để cho tôi có một khoảng riêng nghỉ ngơi. Tôi ko
nghĩ mọi chuyện lại tệ hại đến thế này. Tại sao tôi cứ có cảm giác tội
lỗi vậy. Điên thật. Nhìn điện thoại tôi lại nhớ ra con nhỏ gọi cho tôi
có chuyện gì nhỉ. Tôi có nên gọi lại cho nó ko? Ko biết nó có giận tôi
ko? Đúng là điên thật. Tôi giật bắn mình bởi tiếng chuông điện thoại
chợt vang.
- Alo, chú… đây!
- Tí về chú cháu mình gặp nhau ở quán “Khoảng lặng” đc ko ạ?
- Hả?... À ừ, đc!
- Vậy nhé, cháu cúp máy đây.
Con bé nó đòi gặp tôi làm gì nhỉ? Trời đúng là mọi thứ đang rối hết cả lên rồi. Đau đầu quá!
Tại quán cà phê con bé vẫn mặc nguyên áo đồng phục và đeo cặp đến gặp.
Chắc là tan học cái nó rẽ vào đây luôn. Con bé ngồi xuống đối diện với
tôi. Ko hiểu sao tôi lại mất tự nhiên vô cùng và câu đầu tiên tôi thốt
ra là:
- Chú… chú… Hôm qua… cháu đi học về lâu chưa?
Con bé phì cười, trông tôi lúc đấy chắc nhìn ngu ngu đần đần lắm!
- Hôm qua chủ nhật mà chú! - Rồi nó lại cười làm mặt tôi càng đỏ hơn.
Tôi từ trước đến giờ luôn là một người lãnh đạo có uy trước đám nhân
viên, tôi luôn có tiếng nói trước mọi người, ấy thế mà kể từ hồi gặp con
nhỏ đến giờ tôi luôn bị nó dồn vào thế dở khóc dở cười, khốn đốn và khổ
sở. Đấy, ngay cả đến việc ăn nói cũng ấp úng và thật ngớ ngẩn để cho
một đứa nhóc nó cũng cười mình đc. Như nhận ra thái độ ko mấy vui vẻ gì
của tôi, nó ko cười nữa và cố tỏ ra thật nghiêm túc. Con nhỏ có bao giờ
nghiêm túc đc đâu!
- Hì – Nó cười! Đấy tôi nói có sai đâu, vừa mới ngồi nghiêm chỉnh, mặt
giả bộ nghiêm trang lắm mà chưa đc vài giây đã nhe răng rồi! – Chú có vẻ
bất ổn nhỉ?
- Gì?
- Thì đó ạ! Từ lúc đến tới giờ trông chú căng thẳng quá!... Ê hèm! – Nó
chợt hắng giọng. – Thôi cháu vào chủ đề chính đây! Bữa nay cháu mời à ko
chú mời nhé! – Nó lại cười. – Cháu hông có mang tiền!^^
- Ừ! Cái đó cháu ko phải lo. Có gì thì nói đi!
- Hì, dạ! - Trời! Sao ngoan đột xuất vậy? - Trước tiên là cháu muốn cảm ơn chú! Nhờ có chú mà cháu hết buồn rồi!
- Hả?
- Nói thật là chuyện chia tay với anh Hải cháu cũng hơi buồn. Nhưng giờ
hết rồi! – Hoá ra là chỉ vì chuyện này mà con nhỏ hay buồn thế. Trẻ con
bây giờ tệ thật, yêu đương sớm nên khổ thế đấy! - Uả chú có nghe cháu
nói ko đấy!
- À có có chứ!
- Hì, còn việc này quan trọng hơn, ý nghĩa với chú lắm đó!... Sao chú mặt đần ra thế?
- Cái gì?
- Hì, chết, cháu nhỡ miệng! - Nhỡ miệng ư, con nhỏ này nó quen nói với
tôi thế rồi mà! - Việc thoả thuận giữa cháu và chú ý! Bộ chú quên rồi à?
Thế thôi nhá!
- Thôi là thôi thế nào chứ! Ko đc! Chúng ta đã thoả thuận rồi mà! – Con bé lại phì cười.
- Hì, sao chú nóng vậy? Cháu đùa thôi mà. Kể ra chú cũng thích chị Trúc
của cháu ghê nhỉ? – Tôi chợt đỏ mặt. Ko phải chỉ thích thôi đâu mà là
rất thích ý chứ! Một cô gái hoàn hảo thế cơ mà!
Cuối cùng thì mọi chuyện cũng đc giải quyết ổn thoả một cách thật nhẹ
nhàng. Âý thế mà tôi cứ tự làm cho nó rối hết cả lên. Mà con bé bộ vui
lắm sao mà nó cười nhiều thế. Ừ mà tôi cũng thích nó cười hơn. Chẳng
thíchh tẹo nào cái bộ dạng im lặng và đôi mắt buồn cứ nhìn xa xăm của
nó. Cái vẻ nhí nhảnh, đành hanh và tinh quoái mới là con nhỏ Thanh Mai
mà tôi biết chứ!
Chương XVII: Cô bé Thanh Mai.
Một tháng đã trôi qua, kể từ ngày nhỏ Thanh Mai ko còn là vật cản đường
tôi nữa, cứ tưởng rằng như thế là đã ổn, nhưng mọi chuyện ko dễ dàng như
tôi nghĩ. Theo “nghệ thuật cua gái Thành Đức” tôi đã phải bỏ bao nhiêu
công sức và thời gian nhưng mọi chuyện chẳng đi đâu vào với đâu. Thanh
Trúc cứ càng ngày càng xa tôi hơn, cô ấy luôn viện cớ để từ chối những
cuộc gặp gỡ hay “hẹn hò trong mơ” của tôi. Tôi đến nhà cô ấy chơi, cô ấy
vẫn cười nhưng rồi chỉ tiếp tôi đc dăm ba phút là y như rằng “công ty
có việc gấp”. Tôi ko hiểu lý do tại sao mà cô ấy lại đối xử lạnh nhạt
dần với tôi như vậy. Tôi đâu có làm gì sai với cô ấy hay… mà ko, nhỏ
Thanh Mai thì chắc ko dính dáng gì tới chuyện này rồi. Nó vẫn luôn biết
ơn vì sự giúp đỡ của tôi, hơn nữa chính nó còn hùng hồn tuyên bố sẽ ko
làm kì đà cản mũi tôi nữa mà. Vậy thì vì sao chứ?
Tâm trạng buồn khiến tôi rẽ vào “Khoảng Lặng” lúc nào ko hay. Đây là nơi
tốt nhất tôi cần mỗi khi buồn. Tôi bứơc vào ngồi chỗ quen thuộc của con
bé và giờ cũng là của tôi. Mà cũng đã gần tháng nay tôi ko gặp con nhỏ.
Ko phải nghe cái giọng lanh lảnh của nó, ko phải chịu những trò quỷ của
nó, và cũng chẳng còn phải cãi nhau với nó nữa. Mà dạo này nó bận gì mà
chẳng mấy gặp nó ở đây như mọi khi. Ừ, có lẽ tôi ko còn thấy ghét con
nhỏ như ngày trc và hình như cũng thấy nhớ nó.
Cảnh thiên nhiên ngoài kia êm đềm thật, có cái gì cứ khiến tôi liên
tưởng tới Thanh Mai. Đúng rồi cái vẻ tự nhiên tràn đầy sức sống, cái gì
đó hoang dại chẳng chút kiêu kì. Tôi… tôi thấy nhớ con nhỏ. Tôi đang
buồn, ước gì ngay bây giờ tôi gặp đc con nhỏ nhỉ, tôi sẽ bớt buồn hơn và
tôi có thể hỏi đc đôi chút chuyện gì về Thanh Trúc cũng nên. Nhưng nếu
đc gặp tôi sẽ hỏi nó cái gì? Nó đã nói là ko làm kì đà cản mũi nữa nhưng
muốn cưa đổ đc chị nó thì tôi phải tự lực cánh sinh, nó ko can thiệp.
- Hù! – Tim tôi như bắn ra khỏi lồng ngực, cốc nâu đá trên tay tôi loạng
choạng và sóng sánh hết cả ra ngoài, đổ cả lên quần áo tôi! – Ôí chết!
Cháu… cháu xin lỗi! – Con nhỏ hốt hoảng, vớ cái khăn giấy trên khay lau
tới tấp quần áo tôi.
- Thôi… thôi để chú tự làm! - Thực ra là đang có bao nhiêu con mắt trong
quán nhìn chúng tôi. Nó đưa khăn giấy cho tôi tự lau rồi kéo ghế ngồi
xuống. Mặt mày nó phụng phịu:
- Định hù chú tí… ai ngờ… Chú yếu tim thế? Chán chết đi đc! – Con nhỏ
này thật là, tôi đang mãi suy nghĩ tự dưng nó “Hù” một cái ko giật mình
mới lạ. Mà nó làm bẩn quần áo tôi, tôi ko càu nhàu nó thì thôi chứ đằng
này nó chê trách tôi là sao.
- Cháu làm thế chú chưa đánh vỡ cốc là may đó.
- Hì!... Tại lâu ko gặp chú, muốn trêu chú tí! – Con bé cười toe. Tôi
bây giờ mới để ý mỗi khi con bé cười đôi mắt nó sáng lắm, nhìn nó đúng
là rất đẹp. Nếu hỏi trên khuôn mặt con bé thứ gì đẹp nhất thì tôi dám
khẳng định đó là đôi mắt. Nó có đôi mắt màu nâu rất lạ, đôi mắt to, lông
mi thật cong và dài. Đôi mắt nó khác hẳn với đôi mắt của chị và mẹ, bởi
ở họ là đôi mắt có cái gì đó đây yêu kiều và huyễn hoặc trong khi nó là
một đôi mắt luôn sáng và biết nói. Nếu muốn biết nó đang nghĩ gì chỉ
cần nhìn vào đôi mắt nó thôi.
- Chú đang ngắm cháu đấy à?
- Hả? Chú… cháu nói gì vậy?
- Hì, cháu đùa mà! Tại chú cứ im lặng suốt từ lúc nãy!
- À… chú… chú đang nghĩ thôi mà!... À mà sao dạo này cháu làm gì vậy? Chẳng thấy cháu mấy khi ở nhà và cũng ít đến đây thì phải!
- Trời! Cháu đang nản đến chết đây. Mẹ bắt cháu đi học thêm. Tại mẹ bảo
sắp thi cử cuối cấp đến nơi rồi mà cháu chẳng chịu học hành gì cả. Mà từ
trc đến giờ cháu có biết gì đâu. Mà cái đầu cháu tệ thật, người ta càng
học càng vào cháu thì càng học càng thấy ra!
-… - Tôi ko biết phải nói gì nữa. Hoá ra con bé đúng là một trời một vực với chị.
- Chú ko biết đâu, cả tuần lịch học cháu kín mít đến ngộp thở luôn. Sáng
thì đi học trên lớp, trưa ăn cơm xong cái, đc ngủ có 30’ đã phải chuẩn
bị đi học hai ca, tối về lại học ca nữa. Hôm nào cũng 8, 9 giờ tối cháu
mới về. Học ngang tra tấn.
- Thì đời học sinh mà! Ngày xưa chú cũng phải cày kinh lắm!
- Nhưng mà cháu có hiểu gì đâu. Học như vịt nghe sấm!
- Chết! Học ko hiểu gì thì thi đại học làm sao đc!
- Hì, cháu từ trc tới giờ cũng biết là mình ko học đc nên cháu cũng
chẳng mơ tưởng đến hai chữ “Đại học”. Với lại đại học đâu phải là con
đường duy nhất mà chú!
- Ừ, nhưng…
- Mà thôi, cháu ứ thích nói chuyện học hành đâu, mệt lắm!
- Ừ, thì thôi vậy? À mà hôm nay cháu ko phải học thêm à? – Thôi chết tôi lại nhỡ miệng rồi!
- Hì! Bữa nay tới lớp thầy có việc đột xuất thế là đc nghỉ! Sung sướng
ko gì bằng! Uả mà suốt từ nãy toàn nc về cháu thôi nha. Gìơ đến lượt chú
đi! – Còn bé đưa đôi mắt sáng tinh quoái nhìn tôi – Chú và bà chị xinh
đẹp của cháu thế nào rồi? Cả tháng nay chắc ko còn con bé kì đà cản mũi
này nữa nên… Hì, chú đã ngỏ lời với chị cháu chưa? – Con bé nói khiến
tôi buồn quá! Tôi mà dám ngỏ lời với cô ấy ư? Đến cả thời gian trò
chuyện, cô ấy còn ko cho tôi nói gì đến chuyện cho tôi cơ hội bày tỏ
tình cảm chứ. Mà nói thật nói về tình cảm thì có lẽ khái niệm đó còn mờ
nhạt trong tôi quá! Cô ấy đâu cho tôi đc phát triển thứ tình cảm tốt đẹp
mà tôi dành cho cô ấy.
- Chú Lâm! Sao mặt chú buồn thiu thế kia?
- À… À ko!
- Chú và chị cháu làm sao rồi đúng ko?
- Ko! Chú và chị cháu ko… ko sao cả! Vẫn bình thường! – Ko hiểu sao tôi
lại chối quanh như thế trong khi rõ ràng lúc trc tôi rất muốn san sẻ với
con bé vì nó là cái phao cứu trợ duy nhất của tôi lúc này. Tôi cũng chả
hiểu nổi mình nữa!
Suốt buổi con bé pha trò làm tôi dù buồn nhưng cũng vơi bớt đi ít nhiều.
Tôi ko ngờ nó lại có khiếu kể chuyện cười đến thế. Mười câu truyện thì
cả mười nó làm tôi dù chẳng muốn cười cũng phải bật cười, nhiều khi đến
chảy cả nước mắt. Tại con bé nó “lém” lắm, nó vừa kể bằng lời lại kiêm
luôn cả diễn tả chân tay khiến nhiều lúc tôi cười ko phải vì câu truyện
mà cười vì những hành động ngộ nghĩnh, và tinh nghịch của nó
Tiện đường nên tôi trở Thanh Mai về luôn. Lần đầu tiên con bé ngồi trên
xe tôi mà ko hướng đôi mắt buồn rười rượi nhìn qua lớp kính xe nữa. Có
lẽ con bé nói “nhờ chú mà giờ cháu ko còn buồn nữa” là sự thật. Trông
con bé lúc này tôi thấy thích hơn. Và đáp lại điều đó, từ lúc lên xe nó
hào hứng kể đủ thứ chuyện ở lớp học thêm và trên trường cho tôi nghe.
Toàn những chuyện đc coi là thú vị cả. Nào từ bà cô chủ nhiệm hễ cứ giận
là y như rằng nói lắp, và kẻ có thành tích gia tăng tỉ lệ nói lắp của
bà cô chẳng ai khác là nó, rồi chuyện nó trị mấy thằng “đã cá sấu lại cứ
tưởng mình đẹp, đã tép diu mà cứ tưởng hơn người” – nguyên văn lời con
bé. Đúng là nghe nó kể tôi mới nhận ra một chân lý mà từ trc đến giờ tôi
ko tin: “Tuổi trẻ tài cao!” - bọn trẻ bây giờ đúng là nghịch hơn chúng
tôi ngày trước nhiều. Có lẽ phải đổi “nhất quỷ, nhì ma” cho “học trò”
mới đúng!
Chúng tôi đang vui vẻ với những câu chuyện đầy kịch tính và thú vị của
con bé thì chợt cả tôi và nó phải ngỡ ngàng, ngỡ ngàng đến nỗi nụ cười
trên môi chúng tôi tắt lịm luôn.
Chương XVIII: Kẻ thất bại.
Bên kia đường, Thanh Trúc đang khoác tay một người đàn ông tiến vào nhà
hàng “Đông Á”. Trông họ tình tứ cứ như một cặp tình nhân vậy. Lòng tôi
có một cái gì đó nhoi nhói, phải rồi, giờ tôi đã tìm đc ra câu trả lời
tại sao gần đây Thanh Trúc lại lạnh nhạt với tôi vậy.
- Chú dừng xe lại đi! – Thanh Mai lay tay tôi, đôi mắt nó đầy giận dữ.
Nhưng tôi ko muốn, tôi ko dám đối mặt với sự thật này. – Chú Lâm! Cháu
bảo chú dừng xe đi mà! – Con bé hét lên và động vào vô lăng xe làm chiếc
xe loạng choạng, lệch hướng buộc tôi phải dừng lại. Con bé mở cửa xe
kéo tôi đi thẳng tới chỗ chị nó và người đàn ông kia.
Thấy chúng tôi, Thanh Trúc khá ngỡ ngàng. Chưa kịp định thần thì Thanh Mai đã ném vào cô ấy cơn tức giận.
- Chị đang làm gì vậy? Giữa đường thế này mà chị có thể ngang nhiên như thế à?
- Thanh Mai!
- Đây là ngày Tổng giám đốc đáng kính của chị ư? Sao em thấy giống tình nhân của chị thì đúng hơn!
- Thanh Mai! Em có biết mình đang nói chuyện với ai ko?
- Em nói ko đúng à? Chị nỡ đối xử với chú Lâm vậy sao? Hay vì vị tổng giám đốc, ông Hàn Quốc đây lắm tiền hơn?
“Bốp” - Một âm thanh vang lên khiến tôi sững sờ. Thanh Mai ôm mặt, hướng đôi mắt đầy tức giận lên nhìn Thanh Trúc.
- Cái tát này cho cái tội em dám nói về chị mình như thế? Em càng ngày
càng cư xử giống như một người vô văn hoá, càng ngày càng ko thể chấp
nhận đc. - Bất chợt cô ấy hướng sang tôi – Xin lỗi anh Lâm, em biết là
anh cũng dành tình cảm cho em, nhưng tình yêu ko thể gượng ép. Người em
yêu là anh Chan đây. Việc gặp anh chỉ là vì em ko muốn làm mẹ buồn và
cũng chưa thể nói với mẹ chuyện em và anh Chan. Em xin lỗi đã ko nói với
anh ngay từ đầu. – Gìơ thì tôi đã hiểu tại sao ngay từ lần gặp đầu tiên
cô ấy lại có thể để cho cô em gái của mình đi thay, hoá ra tôi chỉ là
một con tốt hy sinh cho cái tên Chan đang đứng trc mặt tôi đây.
- Anh là Lâm? – Tên Chan giơ tay ra bắt. Đến nước này mà hắn nghĩ tôi có
thể bình thản mà bắt tay hắn sao? Nhưng với một người cũng là lãnh đạo
và có hiểu biết như tôi ko thể ko bắt tay lại. Tôi cố lấy bình tĩnh đón
cái bắt tay của hắn. – Thanh Trúc đã kể chuyện về anh cho tôi nghe. Tôi
và Thanh Trúc yêu nhau ko phải vì tiền như cô Thanh Mai nghĩ đâu. Thanh
Trúc là một cô gái đẹp và tài năng, tôi rất yêu và ngượng mộ cô ấy. Một
tình yêu xuất phát từ trái tim chứ ko phải từ miệng của một ông Tổng
giám đốc dành cho cô trợ lý của mình. Thanh Trúc và tôi rất lấy làm tiếc
việc đã ko nói rõ cho anh ngay từ đầu. Cô ấy định một thời gian nữa khi
nói chuyện với bà Thanh - mẹ cô ấy xong thì cũng gặp anh đã nói rõ và
gửi lời xin lỗi. Tôi nghĩ anh là một người rộng lượng và sẽ thông cảm
cho chúng tôi. Chúng tôi yêu nhau thật sự.
Lời tên Chan nói như cứa vào da thịt tôi. Cảm giác là kẻ thua cuộc đã đè
nặng trong lòng. Đó, những gì mà tôi đã làm trong bao ngày tháng qua
hoá ra chỉ là thằng ngốc trc mặt người ta. Tôi đã sai lầm, đã quá sai
lầm rồi. Lâm công việc như tôi thì tự dưng sao lại nghĩ đến chuyện yêu
đương làm gì chứ. Công việc, chỉ có công việc tôi mới có thể chinh phục
được, còn tình yêu – tôi chỉ là kẻ thất bại mà thôi!
Chương XIX: Chú yêu cháu mất rồi!
Một tuần nay tôi ko liên lạc với Thanh Trúc và cả cô bé Thanh Mai nữa.
Chuyện giữa tôi và Thanh Trúc mẹ tôi vẫn chưa hay biết. Tôi sợ nếu nói
ra bà chắc sẽ buồn lắm, dù sao thì Thanh Trúc cũng là mẫu con dâu lý
tưởng của mẹ tôi mà. Mấy ngày này tôi vẫn đến công ty bình thường nhưng
trong lòng luôn mang tâm trạng buồn dù tôi ko hề để nó ảnh hưởng tới
việc ở công ty.
Tôi nằm trên giường, trong lòng tôi nỗi buồn lại dâng trào. Tôi buồn vì
chuyện giữa tôi và Thanh Trúc cũng nhiều nhưng nỗi buồn lo cho Thanh Mai
còn nhiều hơn. Từ hôm đó tôi ko liên lạc cho cô bé mặc dù rất lo cho cô
bé. Thanh Mai đã vì tôi, vì đứng ra lên tiếng cho tôi mà bị ăn một cái
tát như giáng trời của chị. Đã bao lần tôi mở điện thoại nhưng lần nào
cũng vậy, tôi ko đủ can đảm để bấm số cho cô bé. Tôi sợ một cái gì đó vô
hình lắm mà tôi cũng ko biết rõ. Tôi sợ sẽ làm cho tình cảm của cô bé
và chị thêm bất ổn, tôi sợ sự thương hại hay cái cười cho một kẻ thật
bại như tôi, và tôi sợ… gặp rồi tôi ko biết phải nói gì với cô bé nữa.
Nhưng trong suốt một tuần nay, tôi luôn nhớ tới cô bé, nhớ nhiều lắm.
Nhớ ánh mắt sáng long lanh mỗi khi cô bé cười, nhớ giọng nói lanh lảnh
của cô bé, nhớ cái cách kể chuyện cười đầy khôi hài của cô bé. Tôi nhớ
lắm! Nhớ lắm!
Và nỗi nhớ đã vượt lên trên cả nỗi buồn, và sự sợ hãi lo âu, tôi mở máy
gọi cho cô bé. Có tiếng nhạc chờ nhưng cô bé ko nhấc máy, tôi quyết định
gửi tin nhắn.
- “Thanh Mai, chú biết là cháu có cầm máy, chú lo cho cháu lắm! Hãy nhắn lại cho chú đi!”
Tới tận 30 phút sau tôi mới nhận đc tin nhắn trả lời của Thanh Mai.
- “Cháu ko sao đâu! Người đáng lo lúc này là chú mới phải!”
-“ Ko, chú cũng ko sao! Chú chỉ hơi buồn một chút nhưng chú lo cho cháu
nhiều hơn! Chú muốn gặp cháu, ngay bây giờ đc ko Thanh Mai!”
Đồng hồ đã điểm hơn 9 rưỡi tối, tôi và Thanh Mai ko đến quán “Khoảng
Lặng” như mọi khi mà chúng tôi đi bộ trên con đường cách nhà cô bé ko
xa. Cả hai chúng tôi im lặng đi bên nhau, chẳng ai nói một lời nào. Cái
lặng im như giết chết tất cả. Nhìn cái dáng nhỏ bé, trầm tư ko nói gì
của Thanh Mai, tôi ko thể kìm lòng. Tôi đưa tay nắm lấy tay cô bé. Cô bé
chợt đứng khựng lại, nhìn tôi. Tôi mặc kệ, tôi vẫn cứ siết chặt lấy bàn
tay mềm mại, ấm áp của cô bé và kéo cô bé bước đi. Thanh Mai im lặng
bước đi bên tôi. Một lần nữa tôi ko thể kìm nỗi lòng mình, tôi nhớ cô bé
nhiều lắm, lúc này tôi mới nhận ra cô bé quan trọng với tôi nhường nào.
Tôi muốn ôm ghì cô bé vào lòng, tôi muốn lấp đầy những khoảng trống cô
đơn và nhớ mong trong lòng tôi, tôi muốn đc cô bé sưởi ấm cho lòng mình,
tôi muốn trao yêu thương cho cô bé! Tôi muốn và tôi muốn.
Thanh Mai bé nhỏ đang nằm gọn trong vòng tay tôi. Cái ấm áp truyền đi
khắp cơ thể. Tôi siết chặt cô bé vào lòng, để mái đầu cô bé tựa lên bờ
ngực với trái tim đang đập mạnh mẽ của tôi. Và trong tiếng gió vang lên
lời thì thầm: “Chú yêu cháu mất rồi!”
Chương XX: Khi người ta yêu!
Bây giờ cuộc sống tôi đã có phần bị xáo trộn. Tôi ko còn là Lâm công
việc nữa mà là Lâm đang yêu và đang được yêu, dù tình yêu đó vẫn đc giấu
kín, cả hai phía gia đình tôi và gia đình Thanh Mai đều ko hay biết. Từ
lúc nào tôi bỗng thấy sao thời gian trôi chậm thế, để đợi đến 10h tối
tôi cứ phải đếm từng phút từng giây. 10h mới là lúc tôi đc “hoạt động
tình báo” với tình yêu của tôi.
-“Em yêu của anh đã nằm ôm gối chưa?”
- “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện giờ đang chìm vào giấc ngủ say với bạch mã hoàng tử rồi!”
- “Chết thật, ngủ cái là đã mơ tới anh rồi à!”
- “Anh mà là bạch mã hoàng tử của em sao? Chả giống tẹo nào! BM của em đẹp trai, trẻ tuổi, tài cao. Còn anh thì rõ già!”
- “Anh già thì mặc anh già – Anh chưa có vợ vẫn là trai tân!”
- “Trai tân thì mặc trai tân – Anh 30 tuổi cũng gần ê (ế) rồi!”
- “Anh mà ế anh cũng ko cho em lấy ai đâu! Vì em là của anh mà!”
- “Ai thèm là của anh hả? Chỉ có anh là của em, còn em là của riêng em thôi!....”
-“….”
Chúng tôi hoạt động tình báo như thế đó, có lẽ với người ngoài thì nghĩ
chúng tôi thật dở hơi, nói toàn chuyện linh tinh, nhưng khi yêu là thế
đó. Nếu ko tin, bạn thử ngẫm lại hoặc ít ra thì thử yêu đi khác biết!
- “Anh ơi em buồn ngủ!”
- “Chán thế, nhưng thôi, muộn rồi, em ngủ đi mai còn đi học! Chúc tình yêu của anh ngủ ngon!”
- “Em ko ngủ đc, anh hát ru em ngủ đi!”
Lần nào cũng vậy, cô ấy thích nghe tôi hát ru ngủ lắm. Nũng nịu thế thôi
chứ tôi cá là nhắm mắt cái là cô ấy ngủ tít tới tận sáng, súng nổ bên
tai cũng ko biết!
Và thế là tôi lại phải một mình ngồi trên bàn làm việc, mở cái cuống
họng và cất lên cái giọng hát vốn dở ẹc của tôi. Thật kì lạ, hát cho
người mình yêu có khác, tôi hát hay và truyền cảm lắm! Sức mạnh của tình
yêu lớn thật!
Tôi quay trở lại với những chồng giấy tờ, kế hoạch và những bản hợp
đồng. Nhưng lúc này tôi biết, đang có một cô bé nằm ôm gối và chìm vào
giấc ngủ với đôi môi đang mỉm cười. Cả cô bé và tôi đều đang yêu!
Chương XXI: Tôi là thầy giáo!
Thanh Mai sắp thi tốt nghiệp rồi mà tình hình học tập của cô ấy có vẻ
rất tệ. Tôi biết Thanh Mai học ko giỏi và việc theo kịp chương trình
cùng các bạn ở lớp học thêm là rất khó nói gì ở trên lớp. Mà theo như
Thanh Mai thì việc đi học thêm của cô ấy chỉ là lấy lệ, vì bà Thanh bắt
chứ đứa con gái nào có hiểu đc gì mà muốn đi học. Với cô ấy việc đó chỉ
có một ý nghĩa duy nhất là tra tấn cô ấy thôi. Tôi ko thể để cho việc
này cứ tiếp tục như thế đc. Vì bây giờ, Thanh Mai là tất cả với tôi, tôi
yêu và tôi lo cho cô ấy! Cô ấy có thể ko thi đại học nhưng cô ấy phải
tốt nghiệp THPT.
- Anh sẽ tìm cho em một gia sư riêng? Đc ko? – Tôi vừa dứt lời làm Thanh
Mai đang ăn kem bỗng ho sặc sụa. Cô ấy bị sặc. – Em có sao ko?
- Ko!... – Cô ấy nhăn nhó – Sao lại thuê gia sư riêng cho em?
- Vì em đi học thêm cũng như ko. Mà em sắp thi tốt nghiệp rồi.
- Em ko học đâu! Em ghét học! Ngày trc mẹ cũng thuê gia sư riêng cho em
rồi! Ko hiệu quả mới cho đi học thêm để cùng bạn cùng bè. - Trời! Tôi
phải làm thế nào đây.
- Vậy anh sẽ là gia sư cho em!
- Hả???????
Tôi ko hiểu sao tôi lại quyết định như vậy. Nói thật đó là điều chỉ mới
thoáng qua trong đầu tôi. Thôi thì đành đâm lao phải theo lao vậy, vì
Thanh Mai cô ấy đã gật đầu đồng ý ngay! Chắc tại thầy giáo là tôi. Ờ thì
là tình yêu của cô ấy mà. Vậy thì càng có thêm thời gian chúng tôi ở
bên nhau. Chắc cô ấy nghĩ thế. Gìơ tôi mới nhận ra sáng kiến của mình
cũng ko tồi. Nhưng… thôi chết, tôi biết dạy cô ấy vào lúc nào đc và dạy ở
đâu chứ? Tôi thì phải đi làm cả sáng lẫn chiều, tối thì rảnh đấy nhưng
biết dạy cô ấy ở đâu? Ở nhà một trong hai đứa thì rất tốt nhưng đó là
điều ko thể. Còn vì sao chắc mọi người biết rồi đấy! Chúng tôi đành gác
việc này chờ xem xét tìm cách giải quyết.
Tôi vừa mới đi làm về đã thấy mẹ tôi mặt mày rạng rỡ.
- Con đi làm về rồi à?
- Có chuyện gì mà mẹ vui thế?
- Hôm tới mẹ sẽ cùng bà Thanh đi Sài Gòn chơi một tháng. – Tôi ngạc
nhiên ko hiểu chuyện gì! – Bữa trc bà Vân - người bạn rất thân của mẹ và
bà Thanh, lên đây chơi tình cờ thế nào mẹ và bà Thanh gặp lại đc bà ấy,
mừng vui lắm. Hôm nay nhận đc điện của bà ấy, bà ấy về nhà rồi, quyết
định thế nào cứ khăng khăng mời bọn mẹ xuống chơi ở một tháng!
Tôi ko biết là nên vui hay nên buồn đây? Mẹ tôi đi ai lo cơm nước, quần
áo và mọi thứ cho tôi? Từ trc tới giờ tôi chỉ biết đi làm kiếm tiền chứ
nào có mó tay vào những công việc ở nhà chứ? Một tháng? Tôi biết sống ra
sao? Đang buồn lo, chợt tôi nhớ tới Thanh Mai. Ôi đúng rồi, trời phục
hộ chúng tôi. Đây là điều may mắn chứ nào có buồn phiền gì?
Thế là ngay sau khi tiễn mẹ tôi và bà Thanh ra sân bay trở về, tôi và
Thanh Mai quyết định mở tiệc ăn mừng. Mừng gì ư? Mừng những ngày tiếp
theo đây chúng tôi sẽ đc ở bên nhau nhiều hơn. Thế là giờ tôi sắp là một
ông thầy giáo hạnh phúc nhất vì có đc một cô học trò bé bỏng, đáng yêu,
cô học trò mà thầy giáo yêu nhiều, nhiều lắm!
Chương XXII: Ôi cô bé của tôi!
Tôi đi làm từ sáng cho đến chiều. Trong khi đó, Thanh Mai sáng thì tới
lớp, chiều thì cúp học thêm. Thời gian đó cô ấy đến nhà tôi, ko xem phim
thì cũng ngủ, ko ngủ thì vào phòng tôi nghịch ngợm, trang trí lung tung
và đảm bảo sẽ mở nhạc, leo lên giường tôi và nhảy ầm ầm. Cô ấy bảo là
thích cái giường tôi lắm, êm mà lại ko bị lún mỗi khi cô ấy nhảy nhót và
giải trí. Tôi nghĩ chả mấy mà tôi phải thay giường mới!
- Anh về rồi à? – Cô ấy hễ cứ nghe thấy tiếng xe tôi từ ngoài cổng là y
như rằng dù ở bất kì đâu cũng sẽ phi như bay ra đón tôi ở phòng khách và
câu đầu tiên luôn là “anh về rồi à”, đính kèm là một nụ cười tươi rói
khiến bao mệt mỏi của công việc trong tôi như tan biến hết.
- Ừ - Rồi ngay sau cái gật đầu là thể nào tôi cùng choàng tay ôm lấy cô
ấy. Tôi nhớ cô ấy lắm chứ. Tại cô ấy thoả thuận: khi tôi làm việc thì ko
đc nhắn tin tán gẫu với cô ấy, phải chăm chỉ làm việc để kiếm thật
nhiều tiền sau này còn đủ tiền rước cô ấy về mà nuôi. Thế nhưng cô ấy
cũng ghê gớm lắm, ôm thì cho tôi ôm thôi chứ hễ tôi mà lân la thơm lên
má hay là lên cổ là y như rằng cô ấy kéo tay tôi ra ngay và khoanh tay
trc ngực, cái môi bặm lại, đôi mắt nhìn tôi nghiêm nghị: “Cấm đó!” Những
lần như thế tôi giống như đứa trẻ biết lỗi phải đứng khoanh tay trc mẹ!
Ừ, mà tôi thấy cô ấy có nhiều điểm giống mẹ tôi lắm! Ôi tình yêu của
tôi, yêu thế ko biết!
Nhưng ngay sau khi tôi trở lên phòng là y như rằng cô ấy sách cặp chuồn
về lúc nào ko biết. Và thể nào cũng để trên bàn một mẫu giấy nhắn: “Anh
yêu, chịu khó trải lại ga giường giùm em ná; hôm nay nhỡ tay em làm vỡ
mất một cái cốc rồi!” Hay “Anh ơi em xin lỗi, cái điều khiển ti vi em
chót làm rơi thế là ko điều khiển đc nữa! Anh đừng giận em ná! Yêu nhiều
lắm! Chụt chụt!”. “Em ko bít gì đâu, cái loa đang chạy tự dưng tịt” và
sự thật là cái dàn loa bị hỏng do mở volum quá lớn!
Và buổi tối là lúc chúng tôi trở thành thầy và trò thực sự. Cô ấy đúng
là rất kém, nhất là môn toán. Cũng may toán là lĩnh vực cực đỉnh của
tôi. Cô ấy những lúc bình thường thì đáng yêu lắm, nhưng lúc học thì tệ
ko gì bằng. Trong khi tôi thao thao bất tuyệt giảng bài thì cô ấy hết
nghịch tóc lại vẽ nhăng vẽ cuội, hết ngủ gà ngủ gật lại say sưa ngắm
tôi.
“Cốc”
- Á! Sao anh đánh em? – Cô ấy xoa chán phụng phịu.
- Em có chịu học hành tử tế ko vậy? Học thế này sao mà hiểu đc gì!
- Em ứ thèm học nữa! Anh đánh em đau thế! Em ứ thèm học nữa! – Cô ấy giận dỗi giơ tay chỉ vào cái vết đỏ hơi sưng ở chán!
- Thôi anh xin lỗi mà! Anh thương! Nhưng em phải chịu khó học chứ!
- Ứ chịu!
- Thôi mà! Thương nè thương nè! – Những lần như thế tôi phải giở chiêu
“mật ngọt chết ruồi”. Tôi phải kéo đầu cô ấy lại và thơm nhẹ lên chỗ đau
đó và thì thầm bên tai: “Yêu lắm cơ! Nhưng phải học chứ! Có thế mới yêu
hơn chứ! Học đi, tí anh cho đi ăn kem”.
Hiệu quả tức thì đó. Mỗi khi tôi giở chiêu đó là y như rằng cô ấy lại
ngoan ngoãn ngồi học bài, lắng nghe mọi lời tôi giảng dù tôi giảng 10
thì cô ấy chỉ hiểu 1,2. Nhưng thôi còn hơn là ko biết tí gì!
Tối thứ 7 là lúc tôi và cô ấy tự cho phép mình có một ko gian riêng cho
tình yêu. Cô ấy ko bao giờ chịu đi ô tô mà toàn bắt chúng tôi phải đi
bộ. Cô ấy rất thích nắm bàn tay tôi và kéo chạy trên con đường đầy gió
và ánh đèn cao áp chiếu xuống. Hay một tay nắm lấy bàn tay tôi một tay
vịn vào cánh tay chắc khoẻ của tôi và tực đầu lên đó rồi dạo bước đi bên
tôi. Những lúc như thế tôi luôn thấy lòng ấm áp và tràn đầy hạnh phúc.
- Anh ơi! Mình đến “Khoảng lặng” đi! – Tôi khẽ gật đầu siết chặt bờ vai cô ấy hơn. – Nhưng em mỏi chân rồi! Anh cõng em nhé!
Và thế là trên con đường đầy gió và ánh đèn cao áp, có một anh chàng cao
lớn cõng một cô bé với mái tóc buộc bổng khẽ bay trong gió. Cô bé với
nụ cười trên môi và đôi mắt vẫn luôn sáng ngời. Cô bé có trái tim đang
đập cùng một nhịp đập với chàng trai.
Nấm pót cho mọi người koi 1 đoạn naz, chủ topic đừng la nấm nhe
Chương XXIII: Yêu cũng thật khổ!
Chúng tôi đến quán “Khoảng Lặng” khi đồng hồ đã điểm 9h, có nghĩa là
chúng tôi chỉ còn khoảng 30 phút ở bên nhau nữa thôi. Quán giờ này đã
hết khách, chúng tôi là vị khách tiếp theo và cũng là duy nhất. Cà phê
“Khoảng Lặng” giờ đối với chúng tôi, nó là “Gạch nối tình yêu” và cũng
là minh chứng cho tình yêu của chúng tôi. Thanh Mai vẫn với cái thói
quen chống tay lên cằm nhìn ra cửa kính, ngoài kia thiên nhiên trc ánh
sáng đèn ko còn căng đầy sức sống nữa, nhưng lại mang một vẻ huyền bí
đến lạ kì.
- Anh ơi! Sau này nếu mình cưới nhau mình sẽ tổ chức đám cưới ở bãi cỏ này nhé!
- Ừ! Nhưng chỉ sợ lúc đấy ko còn bãi cỏ này nữa thì sao!
-Trừ khi “Khoảng Lặng” ko còn nữa! – Chúng tôi giật mình bởi tiếng bà
chủ quán. Khẽ đặt đồ uống của chúng tôi xuống bàn, bà ấy mỉm cười nhìn
chúng tôi. – Tôi biết hai cô cậu! Và biết cả mối tình của hai người! –
Bà ấy lại mỉm cười. - Đừng cho tôi là bà già nhiều chuyện! Nhưng chuyện
tình của hai người cũng nhiều ** le lắm đấy! Để giữ đc hạnh phúc phải
biết đến chữ “nhẫn” và lòng vị tha. Chúc hai cô cậu ngon miệng, những vị
khách quen đáng mến của tôi! – Bà ấy lại nở nụ cười đầy hiền từ những
cũng vô cùng bí hiểm, huyền bí y như những gì bà ấy vừa nói với chúng
tôi. – À, nếu khi nào hai người lấy nhau, nhất định tôi sẽ dành bãi đất
này cho hai người tổ chức đám cưới! Coi như là quà mừng! - Bà ấy đã đi
vào trong bỏ lại chúng tôi với một mớ những suy nghĩ khó hiểu và lộn
xộn.
Đã đc gần 3 tuần kể từ lúc tôi là thầy giáo của Thanh Mai. Kể ra thì
cũng thấy mình có năng khiếu làm thầy, Thanh Mai trc những gì tôi truyền
đạt và kèm cặp, cô ấy tiến bộ trông thấy. Những bài tập lý, hoá, đặc
biệt là toán cô ấy đã có thể tự mình giải hết trong sách giáo khoa, còn
sách bài tập và nâng cao vẫn phải nhờ đến ông thầy đẹp trai là tôi. Hôm
nay là thứ 7, đáng lẽ ra là chúng tôi định đi chơi đó, nhưng vì trời
mưa, thời gian cũng chẳng còn bao lâu nên chúng tôi quyết định ở nhà
học. Gìơ đây thay vì cứ phải thao thao bất tuyệt giảng bài và chữa bài
trong khi cô ấy cứ ngây người ngắm tôi thì đổi lại, cô ấy cứ mải miết
với đống bài tập, còn tôi thì lại đc thể ngắm thật kĩ, thật lâu cô ấy.
Nhìn đôi mắt đăm chiêu vào đống bài tập, cái chán khẽ nhăn lên và đôi
lông mày nhíu lại mỗi khi vướng ở đâu đó trong bài tập rồi thể nào cũng
dãn ra ngay, cùng với ánh mắt sáng long lanh và nụ cười mỉm một mình.
Cái môi căng mọng, nhìn ngắm mà tôi chỉ muốn cắn vào thôi nhưng lúc này
tôi mà làm thế thì chắc chắn tôi sẽ bị ăn nguyên một cú đấm hay bất kì
một vật thể lạ nào trên bàn.
Đồng hồ đã chỉ 9rưỡi, mà ngoài kia trời vẫn mưa tầm tã.
- Anh ơi tối nay em ngủ ở đây nhá!
- Hả?
- Mưa thế này em ko về đâu! Với lại mai là chủ nhật mà!
- Anh đưa em về mà!
- Nhỡ chị Trúc nhìn thấy thì sao?
- Vậy anh gọi taxi cho em!
- Ứ! Đằng nào mẹ cũng ko có ở nhà, mỗi chị Trúc thôi, mưa to thế này em gọi điện về nói ngủ nhà bạn!
- ….
- Em muốn ngủ ở đây! Em muốn ngủ trên giường của anh!
- Hả? Nhưng… em… anh…
- Sao anh cứ ấp úng mãi thế? Anh ko thích em ngủ lại à?
- Ko phải! Nhưng…. Anh sợ…
- Sợ gì chứ! Em còn ko sợ thì anh sợ gì! Thôi quyết định vậy ná! Đi ngủ
thôi! – Nói rồi cô ấy cất chồng vở trong khi ruột tôi đang nóng như lửa
đốt! Tôi ko biết phải xử sự sao đây! Mọi chuyện sẽ trở lên rất tệ hại.
Ôi ko đc! Tôi ko đc phép làm như vậy, ko đc phép xúc phạm đến cô ấy! Cô
ấy vẫn còn quá ngây thơ và chưa hiểu hết đc việc mình làm!
- Thanh Mai! Anh nghĩ chúng ta chưa thể ngủ với nhau đc! Dù chúng ta rất
yêu nhau! Em hiểu ko? – Tôi nói trong khi đó Thanh Mai cứ tròn xoe mắt
nhìn tôi, rồi bất thình lình cô ấy cầm quyển vở trên tay đang đưa dở vào
cặp khẽ đập lên đầu tôi:
- Này! Anh đang nói vớ vẩn gì vậy? Cái gì mà ngủ với nhau hả? Ai bảo là em ngủ với anh?
- Ơ…vậy sao em bảo là muốn ngủ trên giường anh!
- Vâng!... Nhưng ko có ngủ cùng anh!
- Vậy anh ngủ đâu?
- Hì! Ngoài phòng khách và trên ghế sôfa!
- Hả?
Thế đấy, bây giờ thì tôi phải nhường cái giường yêu quý của mình cho “em
yêu”, ra ngủ ở ghế và ko đc quyền kêu ca. Gìơ tôi mới biết thêm một
điều: “Khi yêu cũng thật khổ! Người yêu đã quyết định cấm đc quyền thay
đổi!”.
------------------------------------------------------------------------------------------
Chương XXIV: Cô bé vụng về!
Cả đêm phải nằm ngủ trên ghế sofa khiến tôi đau ê ẩm lưng. Vừa tỉnh
giấc, tôi đã cầm gối ngó qua phòng mình xem “công chúa” của tôi thế nào.
Nhưng vừa mới mở cửa nhìn vào tôi đã chẳng thấy cô ấy đâu. Lạ thật, ko
ngờ chủ nhật mà cô ấy có thể dậy sớm thế. Nhớ lại mỗi sáng chủ nhật đèo
cô ấy đi ăn thì cứ phải chờ dài cổ, trong khi đã phải đánh thức cô ấy
dậy ít nhất là 3 lần.
”Xoảng” – Âm thanh vang lên từ dưới bếp. Biết chắc là cô bé của tôi lại
gặp sự cố do năng khiếu “vụng về” bẩm sinh, tôi lao như bay xuống phòng
bếp. Đập ngay vào mắt tôi là cả một bãi chiến trường, nào vỏ trứng, nào
cuộng rau, rải rác từ bàn ra đến bếp. Tủ lạnh mở toanh với một đống đồ
ăn đã bị đảo lộn, xới tung. Và trên bếp ga là nồi nước đang sôi sùng
sục, dưới đất là cái vung nồi nằm chỏng chơ. Còn cô gái của tôi nước mắt
ngắn nước mắt dài với cái tay rộp đỏ, đau rát. Tôi chạy vội lại, đỡ lấy
bàn tay cô ấy, khẽ thổi vào ba ngón tay rát đỏ, phồng rộp.
- Trời ạ! Có đau lắm ko?
- Ko! – Cô ấy lắc đầu mà nước mắt cứ chảy dài. Nhìn tay cô ấy tôi biết là đau lắm!
- Sao mới sáng sớm mà em đã vào bếp làm gì? – Tôi thương lắm nhưng vẫn cứ mắng cô ấy.
- Tại em muốn nấu ăn sáng cho anh! Đang đập trứng, cái nồi nói sôi em mở vung thế là bị bỏng!
- Sao em ko lót tay hả?
- Em quên!
- Thôi ko khóc nữa! Anh biết rồi!
Tôi nhẹ nhàng thoa lớp kem đánh răng lên ba ngón tay cô ấy! Nhìn đôi mắt
ướt nhẹt và những vết bỏng đỏ, tôi thấy như chính mình đang bị đau. Sao
cô ấy lại nấu ăn cho tôi làm gì cơ chứ! Cô ấy vụng về lắm, lại có biết
nấu nướng gì đâu. Đau thế này, mà lại còn kêu ko! Đúng là cái tính ương
bướng chả bao giờ thay đổi.
- Lần sau em đừng có làm mấy cái việc này nữa! Tự dưng đang yên đang
lành lại vào bếp nấu nướng làm gì! – Ko hiểu sao tôi lại to tiếng mắng
cô ấy,
- Em muốn nấu ăn cho anh mà! Em biết mình vụng về, ko biết làm gì cả!...
Em là kẻ vô dụng! – Cô ấy lại khóc nấc lên! Tôi đâu có ý đó chứ! Chỉ là
tôi lo cho cô ấy mà giận thôi. Tôi ôm cô ấy vào lòng, đưa tay đỡ cái
đầu bé nhỏ dựa chặt vào bờ ngực tôi hơn.
- Anh xin lỗi! Cô bé của anh đừng khóc nữa! Nín đi mà! – Cô ấy ôm chặt
tôi hơn, nước mắt đã chảy cả xuống cổ áo tôi. Rồi tiếng trách móc nho
nhỏ vang lên: “Em ghét anh lắm! Ghét lắm!”. Tôi biết là cô ấy ko ghét
tôi đâu mà! Ừ mà sao tôi ngốc thế, cô ấy đang muốn thể hiện tình yêu cho
tôi mà! Sao tôi lại mắng cô ấy chứ! Cô ấy ko đảm đang, cô ấy vụng về
nhưng chỉ cần mỗi việc cô ấy làm chúng chứa đựng đầy tình cảm dành cho
tôi là đc. Tôi khẽ kéo tay cô ấy ra, lấy thế hôn lên chán và tìm đường
đến bờ môi hồng của cô ấy.
Bất thình lình.
- Thôi chết! Nồi nước trên bếp! - Thế là cô ấy đẩy phắt tôi ra và lao vào phòng bếp, bỏ tôi ở lại chưng hửng với nụ hôn hụt!
Chúng tôi đến “Khoảng Lặng” để ăn sáng bởi Thanh Mai bé bỏng của tôi kết
món sữa chua và bánh mì ốp la lắm mà. Đồ ăn đã bày sẵn ra bàn, việc đầu
tiên cô ấy làm mỗi khi ăn sáng cùng tôi đó là tặng tôi một nụ cười chúc
ngon miệng tươi rói. Đó là gia vị món ăn ngon nhất mà tôi từng biết.
Hôm nay cũng vậy, cô ấy nhìn tôi mỉm cười thật xinh, hai cái ma căng ra,
ko có lúm đồng tiền nhưng nhìn duyên và yêu lắm. Hàm răng đều và trắng,
tuy ko có răng khểnh nhưng hé lộ ra từ đôi môi hồng căng mọng khiến
chúng trở nên đẹp vô cùng và cũng thật là duyên. Nhưng hơn cả đó là đôi
mắt sáng ngời, long lanh khi cười. Tôi yêu tất cả những gì thuộc về cô
ấy, cái vẻ bề ngoài mà trong mắt tôi là vô cùng đáng yêu và xinh đẹp;
cái tâm hồn tuy trẻ con, mong manh và tinh quoái nhưng ẩn náu và chứa
đựng những nét đẹp hơn hẳn những người con gái khác mà tôi từng biết. Là
sự chân thành, mạnh mẽ và có chút hoang dại. Là một chút kì bí, và cả
những điều sâu sắc nữa.
Thanh Mai xiên miếng bánh mì lên, nhưng đôi mắt cô ấy chợt nhíu lại. Tôi
liếc nhìn sang tay phải cô ấy. Vết bỏng đã phồng rộp và căng mọng nước.
Tôi biết cô ấy đang đau. Tôi khẽ đỡ lấy cái xiên rồi xiên lấy miếng
bánh mì khẽ cười:
- Há to nào em yêu! – Cô ấy mỉm cười, há cái miệng to tướng đón lấy
miếng bánh mì từ tôi và vẫn cái kiểu nhai nhồm nhoàm một cách ngon lành.
- Mồm em to thật đấy. – Hút chụt một hụm sinh tố cô ấy cười toe. – Đâu
có, tại dạ dày em to đấy chứ!.
Nhìn Thanh Mai ăn đó là một sở thích của tôi. Cô ấy khác hẳn những người
con gái khác, chẳng lấy đâu xa chính là chị gái Thanh Trúc của cô ấy.
Trong khi Thanh Trúc rất giữ ý tứ trong việc ăn uống, điều đó tạo nên vẻ
thanh lịch cho cô ấy, nhưng với Thanh Mai, cô ấy coi việc ăn uống ko
phải là sự trình diễn. Cô ấy ăn hết mình với sự ngon miệng của món ăn
đem lại, có thể cô ấy vô duyên nhưng cô ấy biết trân trọng công sức mà
người nấu bỏ ra. Đó hẳn là điều mà ko mấy những cô gái “lịch sự” trong
ăn uống có đc!
Loáng một cái thời gian một tháng đã trôi qua. Mẹ tôi và mẹ vợ tương lai
đã trở về sau một tháng đi chơi đầy vui vẻ. Còn chúng tôi thì buồn rười
rượi, bởi họ về đồng nghĩa với những ngày tháng đc ở bên nhau thật
nhiều của chúng tôi ko còn nữa. Chúng tôi lại phải quay trở về với hoạt
động tình báo “10h đêm”!
Tôi vừa đi làm về mẹ đã bắt tôi ngồi xuống nói chuyện. Ko biết có việc
gì mà mẹ tôi có vẻ vui lắm. Chắc là dư âm của đợt đi chơi Sài Gòn vẫn
còn.
- Có chuyện gì quan trọng ko mẹ?
- Sao lại ko, là chuyện hệ trọng của cả đời con đó! - Mẹ tôi nói đến đây tôi đã linh cảm có điều sắp sảy ra với chúng tôi rồi.
- Là sao vậy mẹ?
- Còn sao với trăng gì. Mẹ và bà Thanh vừa đi xem bói về. Năm nay là năm
tốt để dựng vợ gả chồng với cả con và Thanh Trúc đó. Thật may bà Thanh
cũng ưng ý con lắm. Bà ấy còn khen con dữ hơn cả mẹ khen Thanh Trúc ý.
Hai người bọn mẹ quyết định rồi, trong năm nay sẽ tổ chức đám cưới cho
hai con.
- Dạ?
Chương XXV: Em có cách rồi mà!
Tôi nghe mà như sét đánh bên tai. Cưới Thanh Trúc ư? Đó là điều ko thể
đối với cả tôi và Thanh Trúc mà cả hai bà mẹ đều ko hiểu. Mỗi người
chúng tôi đều có sự lựa chọn cho tình yêu của riêng mình, chúng tôi ko
thể cưới nhau, hoàn toàn ko thể. Nhưng… biết làm sao để hai bậc phụ
huynh hiểu đây?
Tôi mệt mỏi nằm dài trên giường, lấy cớ ăn cơm cùng đối tác rồi nên tôi
bỏ cả cơm tối. Tôi rất sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng đến kì thi tốt nghiệp
sắp tới của cô ấy. Cô ấy đã học hành rất chăm chỉ, mặc dù lượng kiến
thức cô ấy có đc trong một tháng qua là vô cùng ít ỏi, thế nhưng điều đó
ko có nghĩa là sẽ hết hy vọng để cô ấy đỗ tốt nghiệp. Tôi muốn gọi điện
cho Thanh Mai bởi có thể giờ này cô ấy cũng đã hay tin như tôi. Nhưng
tôi cứ suy nghĩ mông lung mãi, tôi chẳng thể nào bấm số nổi. Nếu tôi gọi
lúc này mà vẫn chưa có cách giải quyết khác nào khơi nên nỗi lo sợ cho
cô ấy. Tôi ko muốn người con gái tôi yêu phải khóc. Tôi quyết ko để điều
đó phải xảy ra, ít nhất là lần này.
Tôi gọi điện và mời Thanh Trúc uống cà phê để bàn chuyện đang xảy đến
với chúng tôi. Thanh Trúc cũng có vẻ lo lắng chẳng kém gì tôi. Các bạn
đừng ngạc nhiên vì sao Thanh Trúc lại phải lo lắng. Cô ấy có một ông
người yêu giầu có, tài giỏi lại yêu cô ấy chân thành. Nhưng có một lý do
mà cô ấy chưa thể nói với mẹ, đó là ông tổng giám đốc ấy còn có một đứa
con riêng. Và bà Thanh với tự trọng và suy nghĩ của bà nhất định ko thể
đồng ý cho đứa con gái vừa xinh đẹp, nết na lại vừa giỏi giang chịu
thiệt thòi như thế. Làm sao bà ấy có thể chấp nhận cho cô con gái yêu đi
làm mẹ kế, làm kẻ thế chân cho ngươì vợ cả để nuôi dạy đứa con người ta
đc chứ. Thanh Trúc biết điều đó nên cô ấy ko giám nói chuyện tình cảm
của mình với mẹ. Và giờ đây cũng giống như tôi, cô ấy sợ sệt và lo lắng.
- Anh Lâm, em biết mình có lỗi với anh, nhưng em xin anh đó. Em ko thể
lấy anh! – Tôi biết chứ, Thanh Trúc cũng giống như mẹ ko hề biết tôi đã
yêu cô em Thanh Mai bé bỏng và tinh quoái của cô ấy. Tôi cố gắng mỉm
cười chấn an cô ấy.
- Thanh Trúc bình tĩnh đi em! Rồi ta sẽ có cách giải quyết. Anh nhất
định cũng sẽ ko lấy em đâu vì anh đã tìm thấy một nửa của mình rồi. –
Thanh Trúc ngạc nhiên nhìn tôi, cô ấy chợt tươi tỉnh sắc mặt.
- Thế thì còn gì phải lo nữa. Anh chỉ cần nói là anh đã có người yêu và
ko thể lấy em với mẹ anh là đc. Và việc chúng ta lấy nhau sẽ ko xảy ra. –
Đâu dễ như cô ấy nói chứ. Nếu tôi có thể công khai thì giờ tôi đã chẳng
phải đau đầu thế này.
- Nhưng anh cũng giống như em, có lý do riêng ko thể công khai người yêu với mẹ. Hơn nữa mẹ anh rất thích em.
- Em biết chứ, mẹ em cũng vậy, bà luôn miệng khen anh. Kêu anh vừa thành
đạt, lại tử tế và lại còn chưa có vợ con. Em sợ lắm! Em và anh Chan
chúng em yêu nhau. - Lần đầu tiên tôi thấy Thanh Trúc khóc. Phải rồi cô
ấy cũng giống như bao phái yếu khác mà thôi.
Đã hơn một tuần rồi mà chúng tôi vẫn chưa tìm ra đc cách giải quyết.
Trong khi đó hai bà mẹ đã rục rịch chuẩn bị và lo liệu cho cái đám cưới
viển vông của hai người. Thanh Mai biết chuyện nhưng cô ấy chẳng nói gì
cả, vẫn vui cười như ko. Nhưng tôi biết một điều là cô ấy buồn lắm bởi
sáng nào gặp tôi cũng thấy mắt cô ấy sưng húp.
Đang còn chưa tìm ra cách giải quyết thì đùng một cái chúng tôi nhận đc quyết định từ hai bà mẹ:
- Hai mẹ đã quyết định rồi, tháng 8 là tháng đẹp để tổ chức đám cưới cho
hai con. Từ giờ đến lúc đó là còn 4 tháng nữa. Đủ cho cả hai con và
chúng ta chuẩn bị.
Chúng tôi nhìn nhau chẳng nói một lời nào. Trong khi đó hai bà mẹ cứ vui
vẻ với kế hoạch cưới xin mà chẳng hề nhận ra bầu không khí ảm đạm nơi
ba đứa con.
Sự mệt mỏi trong tôi thấy rõ, tối thứ 7 nên tôi muốn đưa Thanh Mai đi
chơi và cũng để xua tan đi sự mệt mỏi và bế tắc của chúng tôi. Vì chỉ có
ở bên nhau chúng tôi mới có đc sự vui vẻ và hạnh phúc. Chúng tôi lặng
lẽ đi bên nhau. Bàn tay nhỏ bé của cô ấy siết chặt lấy tay tôi. Những
cơn gió mùa hè thổi lùa, cái hiu quạnh càng xâm chiếm nhiều hơn.
- Anh ơi em muốn cưới anh!
- Anh cũng muốn lấy em và chỉ lấy mình em thôi!
- Vậy thì mình cưới nhau nhé!
Tôi lặng im và thở dài. Tôi muốn, muốn lắm chứ nhưng mọi chuyện lại chẳng dễ dàng chút nào. Thanh Mai siết tay tôi dừng lại.
- Anh ko trả lời em sao? Anh có muốn cưới em trong năm nay ko?
- Ý em là gì hả Thanh Mai?
- Là sẽ cưới em ngay sau khi em thi xong tốt nghiệp. 1 tháng nữa thôi.
- Em đùa đấy à? Làm sao có thể chứ Thanh Mai.
- Vấn đề chỉ là anh có muốn hay ko thôi!
- Anh muốn, anh muốn! Ngay bây giờ nếu có thể anh cũng muốn lấy đc em
ngay. Thanh Mai ơi, anh yêu em nhiều lắm, anh ko thể mất em hiểu chưa!
- Ừ vậy thì quyết định vậy nhé. Mình sẽ cưới nhau!
- Còn mẹ em và mẹ anh.
- Hi, em có cách rồi mà!
Chương XXVI: Gạo nấu thành cơm!
Vừa tới giờ nghỉ trưa, tôi đã tức tốc đến ngay “Khoảng Lặng”. Thanh Mai
hẹn gặp tôi ở đấy. Tôi cũng nóng lòng ko biết cô ấy có cách giải quyết
gì. Chuyện ngày càng trở nên khó khăn khi mẹ tôi và bà Thanh đã bắt đầu
liên lạc hết cho họ hàng và bạn bè thân thích. Rồi cả chuyện đặt sẵn đồ
cưới, tìm địa điểm kết hôn nữa. Cái đầu tôi gần như muốn nổ tung. Tôi
quá mệt mỏi rồi!
- Anh nhìn này! Thanh Mai chìa ra tờ giấy xét nghiệm thai nhi, đập ngay
vào mắt tôi là dòng chữ: “Bệnh nhân: Hà Thanh Mai”. Tôi gần như chết
lặng.
- Thế này là thế nào?
- Là em đã có thai. Anh ngốc thế! – Cô ấy thản nhiên đến như vậy sao? Cô
ấy có thai? Có đùa ko đó? Tôi cố lục lọi trong mớ kí ức hỗn độn của
mình xem có tí gì khiến tôi hiểu ra chuyện gì đang xảy ra ko!
- Em đùa đấy à? – Tôi gần như muốn quát lớn, mội vài ánh mắt trong quán quay ra nhìn chúng tôi.
- Anh bình tĩnh đi! Nếu em ko có thai làm sao hai mẹ để cho chúng mình đc lấy nhau!
- Vậy… vậy cái thai này là của ai? – Tôi cố chấn tĩnh mình.
- Là của em!
- Gì thế? - Lần này thì tôi quát lên thật sự! Gìơ ko chỉ là một vài nữa
mà là tất cả mọi ánh mắt trong quán đều nhìn chúng tôi. Chợt tôi thấy
Thanh Mai bụm miệng cười.
- Anh tưởng em có thai thật à?
- Ý em là gì thế? Anh chịu hết nổi rồi, em đừng úp úp mở mở nữa!
- Hì, nhìn anh có vẻ phấn nộ nhỉ? – Sao tôi có thể ko phấn nộ đc chứ.
Người con gái tôi yêu chìa ra tờ giấy xét nghiệm có thai mang tên cô ấy
trong khi tôi và cô ấy chưa một lần chung chăn gối. Thử hỏi ai trong
trường hợp như tôi có thể bình tĩnh đc. – Gíây xét nghiệm giả đấy! – Cô
ấy mỉm cười tinh quoái. – Em có con bạn thân có bà chị gái là bác sĩ
khoa sản mà. Em đã kể hết chuyện của chúng mình và nó đã cùng bà chị
đồng ý giúp em.
- Liệu có ổn ko?
- Anh yên tâm, mấy ngày hôm nay em đã trang bị hết những kiến thức cơ
bản của một bà chửa là như thế nào rồi. Biểu hiện đầu tiên là buồn nôn,
nghén đó…. rồi bù lu bù loa, nhiều lắm! Rồi đến lúc mình lấy nhau rồi,
lo gì ko có con thật chứ!
- Anh sợ mọi chuyện ko dễ như chúng ta nghĩ đâu.
- Mẹ em và mẹ anh sẽ phản ứng dự dội chứ gì? Em nghĩ kĩ rồi. Thứ nhất,
thể nào mẹ em cũng có ý định giết em và anh. Mẹ sẽ sống chết cho anh một
trận, can tội dụ dỗ con cái nhà lành, may là đã qua tuổi vị thành niên
từ tháng 1 vừa qua. – Tôi giật bắn mình nghĩ ra, ừ nhỉ may quá cô ấy đã
đủ 18 tuổi rồi. – Hì, nhưng ko sao, bị đánh mà đc cưới nhau cũng ko uổng
anh nhỉ? – Cô ấy cười toe. – Cái này mới quan trọng, mẹ nào mà chả
thương con, dẫu sao thì gạo nấu thành cơm rồi cũng chả thể thay đổi đc,
hì, mẹ tuy yêu chị Thanh Trúc hơn em nhưng cũng thương em nhiều lắm! Vì
ai bảo em giống ba mà! Mẹ có đánh có **** cũng phải bắt anh cưới em
thôi.
- Nhưng còn mẹ anh. Mẹ anh…
- Mẹ anh ko ưng em chứ gì?
- Ừ! – Tôi khẽ gật đầu buồn.
- Hì, em chả sợ. Chỉ cần anh yêu em là đủ. Với lại mẹ anh chẳng lẽ lại
nỡ lòng nào bỏ đi đứa cháu nội của mình à? Mẹ anh tìm vợ cho anh chắc
chắn là muốn có cháu bế rồi. Đúng ko? - Ừ, ko ngờ Thanh Mai cô ấy lại
nghĩ đc nhiều chuyện thế. Đúng là mẹ tôi muốn tôi lấy vợ nhanh vì dấu
sao tôi cũng 30 tuổi rồi, mẹ tôi thì cũng đã già. Mà ở cái tuổi đã ngoài
50 ai mà chẳng muốn có cháu bế chứ.
Và thế là chúng tôi quyết định thực thi kế sách: “Gạo nấu thành cơm”.
Tôi ko biết có ổn ko nữa, nhưng vì tình yêu chúng tôi buộc phải liều
lĩnh thôi!
Hôm nay, mẹ tôi làm cơm mời ba mẹ con bà Thanh đến ăn. Gìơ chúng tôi cứ
như đã là một gia đình vậy. Đó cũng là cơ hội mà Thanh Mai bảo chúng tôi
sẽ thi hành kế sách cho tình yêu.
- Thanh Mai ra ăn cơm đi con.
- Dạ! – Thanh Mai ngồi vào chỗ, chợt cô ấy bịt miệng chạy vào nhà vệ
sinh. Mọi người lo lắng, tôi cũng giả vờ cùng mọi người chạy vào xem
Thanh Mai thế nào. Bà Thanh, mẹ tôi, Thanh Trúc vô cùng lo lắng khi nhìn
thấy Thanh Mai nôn oẹ. Phải công nhận là cô ấy đóng đạt. Mấy lần trc,
lần nào tập thì cứ đc nửa chừng là y như rằng cô ấy ôm bụng bò lăn ra
cười. Thế mà lần này cô ấy ko những mắt chảy nước (nguyên một lọ thuốc
nhỏ mắt tôi đã chuẩn bị cho cô ấy) mà mặt mũi còn đỏ gay gắt. Tôi đỡ cô
ấy vào phòng khách và ko quên lỡ miệng nói câu: “Em lại khó chịu rồi
à?”. Ba người còn lại nhìn chúng tôi chằm chằm, tôi giả vờ như mình vừa
lỡ miệng rồi cứ dìu Thanh Mai đi tiếp. Trong lúc đó một tờ giấy rơi nhẹ
nhàng từ trong túi quần Thanh Mai qua sự khéo léo điều khiển của cô ấy
đáp nhẹ xuống đất trước 6 con mắt có thể dễ dàng trông thấy.
Chương XXVII: Bất lực!
Chúng tôi vào đến phòng khách. Tôi vừa đỡ Thanh Mai ngồi xuống ghế thì
điều gì mong đợi cũng đã đến. Bà Thanh tay cầm tờ xét nghiệm giận dữ:
- Thanh Mai, đây là cái gì?
Thanh Mai sợ sệt nép vào người tôi:
- Anh ơi, anh nói đi, chúng mình ko giấu đc nữa rồi!
Thanh Mai vừa dứt lời thì 6 con mắt lại đổ dồn vào tôi.
- Cậu Lâm, có chuyện gì giấu giếm cậu nói rõ đi! Cái tờ xét nghiệm có
thai này là thế nào? – Bà Thanh gần như muốn ăn tươi nuốt sống tôi. Tôi
lắp bắp:
- Cháu… cháu… xin… lỗi… Cháu… cháu… và… và Thanh Mai… đã… đã có… có… có… con với nhau ạ!
“Chát” - Một âm thanh kinh khủng vang lên. Khuôn mặt tôi lĩnh trọn cái
tát nảy lửa, nổ đom đóm mắt và in hằn 5 đầu ngón tay của bà Thanh. Dù đã
chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng tôi vẫn bị sốc trc cái tát giáng trời của bà.
- Lâm! Mày vừa nói cái gì? - Lần này đến lượt mẹ tôi điên!
Tôi chưa kịp trả lời câu hỏi của mẹ tôi thì ngay lập tức thấy bà Thanh lao vào, lôi xềnh xệch Thanh Mai ra khỏi người tôi.
- Con Thanh Mai, mày ra đây, mày ra đây cho tao!
- Mẹ ơi! Con biết lỗi rồi!... Mẹ ơi!...
Đăng nhận xét