Tác giả:thegioidocu
Chap 1 :
Ngày đầu tiên gặp lại mối tình đầu sau 2 năm mỏi mòn quân ngũ , cảm giác
thật đau đớn ,thật mệt mỏi !! Tôi liên tiếp đưa ra cho em những câu hỏi
? Tại sao em lại nói anh nên đi bộ đội , tại sao em lại nói anh cứ đi
đi em sẽ chờ anh . Tại sao khi anh đi 2 năm trời ,tại sao đến 1 lá thư ,
1 dòng tin nhắn em cũng không gửi đc cho anh , hàng ngày anh mỏi mòn
chờ đợi 1 lá thư , 1 tin nhắn hay 1 lời nhắn nhủ qua bạn khi chúng nó
lên chơi . Em có biết anh đã nghĩ rằng anh là 1 thằng ngu , 1 thằng ngốc
đến nỗi bỏ 2 năm tuổi thanh xuân để vào một nơi khổ nhục như thế nào
không ? Và cứ thế em ngồi im không nói gì ?
Tôi bắt đầu bài ca Vodka = chai , em bắt đầu nói : mong anh hiểu cho em ,
em có nỗi khổ riêng của mình , trước mắt em không thể nói ra được ,
nhưng rồi đến một ngày nào đó anh sẽ hiểu , em xin lỗi thật lòng xin lỗi
anh . Anh mắng em , trách em hay đánh em cũng được , nhưng mong anh hãy
cố gắng đi tiếp con đường của mình , đừng nghĩ đến em nữa ! Cảm ơn anh
vì tất cả !!!
Cách đây hơn 4 năm, em nhận lời yêu tôi! Tình yêu của chúng tôi hạnh
phúc được 2 năm với những nụ cười, những lần điện thoại thâu đêm suốt
sáng, có những lần tôi đưa em đi mấy vòng quanh hà nội vì 2 đứa không
biết đi đâu mà chả ai kêu đau mông cả , có những lần tôi trốn khỏi nhà
trong đêm đạp xe gần 20km chỉ để mua mì tôm cho em . Rồi có những hôm em
ốm tôi chỉ dám ngồi ngoài chờ trong bệnh viện từ 23h chỉ mong cho em
sao sớm khỏi bệnh , có những hôm tôi cùng em đi dạo dưới bóng mát của 2
hàng cây đường Hoàng Diệu . Tôi không dám đưa em về nhà cũng không dám
nói cho ai biết tình yêu của chúng tôi đẹp như thế nào , 2 chúng tôi chỉ
biết âm thầm lặng lẽ yêu nhau mọi việc cứ thế trôi qua .
Đc 3 tháng chúng tôi yêu nhau bố em , cùng với anh trai ở tù về , mỗi
ngày là một nỗi khổ riêng , từ lúc bố và anh đi tù mẹ em đi xuất khẩu ,
em ở với ông bà , tôi thương em lắm cố gắng dành hết tình cảm cho em
mong sao em quên đi nỗi buồn thiếu vắng cha mẹ . Rồi đến khi bố em trở
thành 1 con người sa đọa bê tha mẹ em gửi tiền về là phá rồi rượu chè ,
ngay cả con xe mẹ em mua cho em bố cũng đem bán rồi dẫn bồ về nhà ....
Em hỏi bố sao bố lại đối xử như vậy với mẹ , bố chỉ bảo mày trẻ con biết
gì , đi chỗ khác , nhưng em cứ nhất quyết phải nói mong sao bố hiểu ra .
Nhưng rồi em bị đánh đập , những vết roi vết thắt lưng trên làn da mong
manh yếu đuối của em đã hằn lên nỗi khổ đau đơn tột cùng , em bị tiền
sử bệnh tim có những lần em bị ngất ngay tại chỗ , ngay cả đến anh trai
cũng chỉ giương mắt nhìn cũng chả vào can vì anh ta còn mê man với làn
khói trắng . Chuyện gì thì tôi chịu chứ chuyện này tôi không chịu đc ,
tôi định đến đang trong cơn giận dữ thì em tới nhất định không cho tôi
làm điều gì với bố , tôi hiểu em sau bao năm em chờ đợi giờ có bố cho dù
có thế nào vẫn là bố em
Chúng tôi dấu diếm 2 gia đình cũng chẳng ai biết , 11h - 12 h đêm tôi cố
gắng đạp xe qua nhà em , mong đc nhìn thấy em 1 lần thôi , chỉ 1 lần
thôi ! Hồi đấy em dấu mãi mới dùng trộm được điện thoại nên 2 chúng tôi
vẫn có những cuộc hẹn riêng , hàng ngày tôi vẫn phải nếm chịu nỗi đau
khi nhìn thấy em bị đối xử không bằng 1 con osin , tôi đau đớn căm thù
mình đã không làm được gì !
Tình yêu của chúng tôi cứ thế cứ thế dần dần càng âm thầm kín đáo hơn ,
càng mãnh liệt hơn , đến 1 hôm em trao cho tôi thứ mà quan trọng nhất
của mình ,lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng ! Tôi thật không biết
tâm trạng thế nào , vừa thương em , vừa yêu em . Sau khi hết cấp 3 ,
tôi không thi vào đại học mà vào
trường học lập trình viên . Chúng tôi vẫn còn yêu nhau say đắm , rồi đến
một hôm tôi nhận được giấy báo đi bộ đội , tôi thẫn thờ tìm đủ mọi cách
để không phải đi , em bảo tôi : " em nghĩ anh nên đi, như thế sẽ tốt
cho anh , anh yên tâm cho dù có thế nào đi nữa , em vẫn yêu và chờ anh" .
Vì câu nói đó , chỉ vì câu đó thôi ! Tôi không ngại ngần mà còn hào
hứng nữa . Đến hôm lên xe , tôi chờ mãi ngóng mãi nhưng không thấy em
đâu , chỉ có mẹ , 1 thằng bạn thân và chú tiễn tôi đi !! Lúc đấy tôi chỉ
muốn gào thét lên thôi , nhưng tôi đã hứa với mình là tôi phải mạnh mẽ
phải quyết tâm , phải thật kiên trì ,để sau nay còn làm chỗ dựa cho em ,
nên tôi đã cố gắng .
3 Tháng đầu tân binh cũng là cả 1 quãng đường dài đầy khổ nhục và gian
truân , có những lần tôi đang tắm bị báo động phát là chả kịp tráng rửa
gì cả người đầu tóc bê bết xà phòng , xà bông mặc vội quần áo chạy ra .
Người ta nói chỗ tôi là nơi huấn luyện quân khổ nhất miền bắc , quả đấm
thép của bộ quốc phòng , mau mau chạy tiền mà về , nhưng không ý chí
lòng quyết tâm của tôi đâu thể sụp nhanh như thế đc . Tôi đã cố gắng
mong sao chờ đc 1 ngày nhận đc 1 lá thư , 1 tin nhắn của em thôi ( dùng
trộm điện thoại , bị thu mất 5 cái ) . Nhưng hỡi ôi sao ông trời lại
đối xử với tôi bạc bẽo đến vậy , tôi đã nghĩ rằng có phải em đã cố gắng
lừa tôi đi để đến với thằng khác không?? có phải vậy không ?? Tôi đã
sống như thế đã chịu như thế hàng ngày lao động vất vả , có ông bạn đc
phân về bên đưa thư suốt ngày bị tôi chăn lại hỏi có thư của tao không
đến nỗi phải xin tôi rằng : " Thôi mày đừng hỏi tao nữa , tao sắp phát
điên rồi " . Một hôm tôi nhận được tin rằng bố em mất vì .... ( không
tiện nói ) Hôm đấy tôi như bị thần kinh 11 h đêm trốn trại ra ngoài
không có xe oto để bắt , tôi gõ của nhà xe ôm quen thuộc ( hay trốn ra
ngoài đi uống rượu mà ) bảo chú trở cháu về hà nội đi bao nhiêu cháu
cũng trả . Thực ra lúc đấy trong người không có xu nào !! Nhưng chú là
người thân nhất với tôi trên đấy nên chở tôi đi mà không ngần ngại ,
cũng không hỏi gì thêm vì biết tôi có việc quan trọng .
Về đến đất Gia Lâm đã gần 2 giờ sáng ( tôi cũng không nhớ rõ lắm , nhưng
từ trên đấy về thì thường là 2tiếng30 hoặc 3 tiếng ) . Tôi vào nhà
thằng bạn gõ cửa và hỏi vay đc gần 1tr ( cũng chả nhớ nữa tờ 500k và 1
mớ hỗn độn ) , cũng may ông chú chỉ lấy 200k tiền xe chứ không lấy nhiều
. Tôi chỉ muốn chạy đến và hỏi em ngay là tại sao em lại không có tin
tức gì cho anh cơ chứ . Tôi mượn xe thằng bạn và đến nhà em một cách
nhanh nhất . Khi đến đấy tôi thấy vẫn có tiếng khóc là tiếng của em ,
thật không nhầm , đó là tiếng của em , nhưng khi nhìn thấy em tôi không
dám vào nhà, tôi chỉ đứng ở 1 góc khuất nhìn và thương cho em thôi , rồi
bỗng dưng tôi thấy một người đàn ông hơn tôi 5- 6 tuổi đến và ôm lấy em
, tôi bàng hoàng ngỡ ngàng và thật không thể tin vào mắt mình nữa !! (
Hết P1 ) sosad:
bonus cho các bác vừa đọc vừa nghe bài này : yên bình
Chap 2 :
Lúc đấy tôi cảm thấy cuộc đời tôi như đi vào ngõ cụt , người tôi yêu
thương nhất ngoài bố mẹ ra , người tôi tin tưởng , người tôi luôn đặt
lên trên bản thân mình . Tôi không dám vào gặp em , cũng không dám nói
cho ai là tôi trốn trại . Tôi lên xe phi về đơn vị ( cầm cả xe thằng kia
phi về ) luôn 8h sáng hôm sau tôi lên đến nơi, trong long ủ rũ như
thằng sắp chết đầu tóc thì rũ rượi , trong lòng thì như bị cào xé như
vừa bị ai bóp nát quả tim . Đã thế còn bị bọn chó sĩ quan nó hành , hết
chửi rồi lại bắt tôi gánh phân đào hố trồng cây , cuốc đất, chạy đồi ,
tôi bị phạt 1 tuần không có giờ nghỉ trưa tối , chỉ đêm mới đc ngủ . Rồi
tôi bắt đầu tìm đến rượu chè , bắt đầu trở thành 1 con người khác hoàn
toàn lúc mới đi . Đêm đêm đến 9 rưỡi nó bắt đi ngủ , nhưng tôi âm thâm
chui vào kho với can 5 lít nhiều khi không kiếm được thức ăn , chỉ đành
lấy nỗi đau ra gặm nhấm cho mặn thôi , từng ngày từng ngày trải qua với
tôi lúc đấy không còn ý nghĩa gì nữa !
Nhưng tôi vẫn quyết vẫn kiên trì vẫn muốn hiểu tại sao , tại sao , tại
sao lại đối xử như thế với tôi . hàng ngày phải nhẫn nhục chịu đựng từ
câu nói đến việc làm , từng cái hành động nhỏ nhất cũng bị soi ,hàng
ngày tôi vẫn cố nhắn cho em 1 tin nhắn để hi vọng rằng đc 1 tin nhắn trả
lời tôi không được dùng điện thoại nữa vì bị soi chẳng để hở ra chút
nào . Tôi bắt đầu chuyển thư 1 năm trời không bao giờ viết thư, tôi viết
viết viết thật nhiều hi vọng em có lời giải thích thật đúng cho tôi
hiểu , nhưng không ơi trời hàng ngày chờ thư sao mà dài quá !
Tết nguyên đán 2010 tôi được về trước tết từ 19 - 23 âm lịch , tôi chạy
ngay đến nhà em, tôi bỏ mặc hết phía sau bạn bè tụ tập đàn đúm , đến nhà
em chỉ dám ngồi quán trà đá , 4 ngày đc nghỉ 18/24h tôi ngồi đấy mỗi
ngày hết gần 50k tiền trà đá . Đến nỗi hôm thứ 4 bà chủ quán trà hỏi 4
hôm nay sao toàn thấy mày ngồi từ sáng sớm đến tận khuya vậy , công an
hình sự à , thế là đc dịp tôi hỏi vâng cháu đang dình cô bé thế này ở
nhà kia !! Bà ý không hỏi gì nữa mà cũng trả lời cho tôi biết rằng cô bé
ấy lâu nay đã không còn ở đấy nữa rồi , từ hôm bố mất , cô bé cũng
không xuất hiện ở đây nữa, cũng không biết là đi đâu !! Thế là 1 lần
nữa tôi không gặp đc em , thế là 1 lần nữa tôi lại mất tin tức của em , 1
lần nữa con tim tôi lại nhói lên , muốn khóc lắm nhưng không khóc được ,
muốn hét lắm nhưng không hét được . Đêm 23 tháng chạp , tôi lại 1 lần
nữa đi lên đơn vị bỏ lại đằng sau bao nhiêu câu hỏi chưa được trả lời !
Đêm 30 tết , tôi mượn máy ông thủ trưởng ( chỉ hơn tôi 5 tuổi và mới về )
và mình là tiểu đội trưởng trong tay có 7 thằng lính nên nó cũng nể
mình phần nào , gọi điện chúc tết gia đình bạn bè , và tình cờ tôi nhớ
ra 1 số con bạn thân ( trước cùng học lớp gia sư và em nó cũng học ở đấy
) và nó cũng chơi thân với em . Nó bảo , thế mày không biết gì à bây
giờ mới hỏi , tôi bảo : ở trong đấy tôi chỉ nghĩ về em và không được
dùng máy chỉ thỉnh thoảng dấu dấu diếm diếm mở ra xem có tin nhắn của em
không thôi ! Nó bảo : " Em nó đi sang chỗ mẹ từ lúc bố nó mất , anh
trai nó thì chả biết đi đâu không ai biết " . Tôi như nghe được 1 tin
sét đánh rồi tôi lại hỏi tiếp thế tết này em nó có về không , nó bảo có
vừa về sáng nay hay sao ý . Tôi lập tức gọi vào số của em nó , rồi vẫn
chỉ nhận được " thuê bao..... " tôi điên tiết 11h đêm lên phòng tiểu
đoàn trưởng ăn trộm rượu vì hôm nọ bị khám kho thu hết rượu trước tết
nên chẳng còn gì ! Đang bê thau rượu về trốn trốn né né , chả hiểu bị
ông tiểu đoàn phó chính trị viên bắt được đem tôi lên gặp tiểu đoàn
trưởng , bị ăn 2 tát . Đấy là lúc tôi cảm thấy nhục nhất ở trong quân
ngũ 30 tết 11h30' bị 2 cái tát mà 1 năm trời dù tôi có trốn về cùng lắm
là bị phạt gác với lao động chứ chưa bị ai đánh cả Xen lẫn giữa bực
mình và ức chế , nhưng không thể bỏ về được các bác ạ , tết bọn em trực
chiến trên ra Lệnh thằng nào về là tước quân tịch thằng đấy nên cho dù
thế nào em cũng không dám .
Mấy ngày tết tôi chỉ còn biết chui vào kho nằm ngủ cho hết thời gian ,
đến giờ ăn lại ra . Chẳng còn muốn gì nữa , tôi sang phòng ông thủ
trưởng của tôi , mùng 4 hết trực chiến anh cho em về , anh không cho về
em cũng trốn về , ông ý cũng thông cảm và cho em về ( vì em cũng cho ông
ý 3 lít ) . Được về 5 ngày tôi lại qua nhà em ngồi chờ , lần này bà bán
trà đá lại hỏi , lại là mày hả , mấy hôm trước tao vừa thấy nó đấy,
trong lòng tôi vừa vui cũng vừa buồn , xen lẫn tức giận chỉ muốn tìm
thằng kia chém cho nó 1 phát thôi !!
Rồi lại không gặp 5 ngày chỉ ngồi và chờ không thấy dù chỉ là 1 chiếc
dép , 1 bóng hình , 1 nụ cười , hay 1 sợi tóc , tôi gọi cho cô bạn kia ,
thì mới biết nó đi sáng hôm mùng 4 rồi . Lại thêm một lần nữa đau đớn
lại thêm 1 vết cứa vào lòng , nỗi buồn càng ngày càng tăng . Tôi trở về
đơn vị với nỗi đau đấy và trải qua thêm 1 năm khổ nhục nữa , lúc này tôi
vừa là tiểu đội trưởng vừa là lính cụ nên cũng nhàn hơn là ít phải làm ,
toàn bắt mấy thằng lính mới làm , còn tôi thì cứ rảnh là trốn ra ngoài
dân bia với rượu , có lúc bị ông thủ trưởng bắt về, lúc đấy mấy thằng
say rồi , thế đéo nào lại nói " ê thằng em vào đây làm tí cho vui " ,
thế là nó gọi điện về gọi Vệ binh ( người duy trì kỉ luật trong đơn vị ,
hàng ngày trốn ra ngoài là phải trốn bọn này kinh lắm ) , 10 thằng
chúng nó xông vào lùa bọn em các bác ạ , tôi kệ mẹ chúng nó làm gì thì
làm , chúng nó cũng không đánh tôi vì biết tôi là lính hà nội sợ ra bị
trả thù nên chỉ dám giam tôi 10 ngày trong 4 bức tường chẳng phải làm gì
sướng hơn ở ngoài , ăn rồi ngủ !!!
1 năm sau như thế đấy !! Năm nay tôi được ra quân trước tết nguyên đán
năm 2011 , tôi vẫn nuôi hi vọng được gặp em và được nghe giải thích tất
cả !!
1 tháng sau tôi biết được em về rồi , tôi vui lắm , như người mất hồn ,
sung sướng , nhưng tôi lại sợ , sợ người đó .... 1 hôm tôi biết được
rằng em nó đi mổ nội soi hở van tim , em đến bệnh viện , nhưng em không
dám vào, vì thấy anh ta , anh ta cũng đâu có hơn mình đâu , cao ráo hơn 1
tí, gầy hơn 1 tí , nhìn trông già hơn chững chạc hơn 1 tí thôi , tại
sao lại bỏ tôi . Tôi chỉ dám ngồi ngoài ghế ngồi chờ . 3 ngày liền từ
11h đêm đến 3h sáng , tôi về nhà ngủ đến 7h dậy đi làm , rồi đến khi em
khỏe hẳn , tôi lại không dám vào chào em lấy 1 câu .............. 1
thời gian sau :
Ngày đầu tiên gặp lại mối tình đầu sau 2 năm mỏi mòn quân ngũ , cảm giác
thật đau đớn ,thật mệt mỏi !! Tôi liên tiếp đưa ra cho em những câu hỏi
? Tại sao em lại nói anh nên đi bộ đội , tại sao em lại nói anh cứ đi
đi em sẽ chờ anh . Tại sao khi anh đi 2 năm trời ,tại sao đến 1 lá thư ,
1 dòng tin nhắn em cũng không gửi đc cho anh , hàng ngày anh mỏi mòn
chờ đợi 1 lá thư , 1 tin nhắn hay 1 lời nhắn nhủ qua bạn khi chúng nó
lên chơi . Em có biết anh đã nghĩ rằng anh là 1 thằng ngu , 1 thằng ngốc
đến nỗi bỏ 2 năm tuổi thanh xuân để vào một nơi khổ nhục như thế nào
không ? Và cứ thế em ngồi im không nói gì ?
Tôi bắt đầu bài ca Vodka = chai , em bắt đầu nói : mong anh hiểu cho em ,
em có nỗi khổ riêng của mình , trước mắt em không thể nói ra được ,
nhưng rồi đến một ngày nào đó anh sẽ hiểu , em xin lỗi thật lòng xin lỗi
anh . Anh mắng em , trách em hay đánh em cũng được , nhưng mong anh hãy
cố gắng đi tiếp con đường của mình , đừng nghĩ đến em nữa ! Cảm ơn anh
vì tất cả !!!
Nếu anh ở nhà thì chắc là em không có dũng cảm để đi nữa , em xin lỗi bố
em trước khi mất đã bảo em là phải sang với mẹ ,bố đã không đối xử tốt
với em nhưng hi vọng em tha thứ cho ông ấy và nghe lời ông ấy lần cuối .
Tôi lại nốc rượu ( đi bộ đội về mà 2 3 chai vodka nhỏ với tôi ăn nhằm
gì ) . Em lại tiếp tục kể :
- " Lúc đấy em không dám nói với anh , sợ anh buồn , sợ anh đau khổ vì chờ đợi " .
+ " Nhưng em đâu có biết là anh ở trong đấy anh cũng đâu có sung sướng
gì hơn ở ngoài đâu em " . " Anh biết anh sai , anh chưa dành đủ hết tình
cảm cho em , nhưng em đã hứa với anh thế nào em còn nhớ chứ , em biết 2
năm đối với anh như 10 năm không 1 ngày 24 giờ cứ như là 24 ngày không
em , em có biết không ?" . "
- " Em biết , biết chứ , em cũng đau khổ lắm, nhưng em thương mẹ em lắm, em cũng nhớ mẹ em nữa, xin lỗi anh,"
+ " Thế lúc bố em mất anh thấy có người bên cạnh em âu yếm lắm mà , giờ người đấy đâu sao em không dẫn đi "
- " Em xin lỗi , người đấy là người làm bên bộ ngoại giao bên chỗ mẹ em
làm , nhờ có anh ấy mà mẹ em mới có công việc ổn định mới không bị hành
hạ bên đấy , mẹ em nhờ anh ấy về đón em sang . Lúc đấy em không biết thế
nào nữa , nhưng em cảm thấy mình bất lực , mình không còn lựa chọn nào
khác , em xin lỗi "
Các bác biết không từ lúc đấy , tôi thật không biết phải nói gì nữa ,
giờ thì đã biết hết tât cả , nhưng để làm gì chứ , làm cái gì chứ hả
????? trong khi người con gái mình yêu ở bên vòng tay người khác , tôi
đã làm được cái gì đã nghĩ được cái gì , đã cho cô ấy 1 cuộc sống đầy đủ
như anh ta chưa , hay chỉ là nhưng câu nói vô tư hồn nhiên của thời cấp
3 . Nhưng tôi không bỏ cuộc các bác ạ , tôi không chịu thua , tôi lao
đầu vào công việc học hành bỏ hết tất cả phía sau !!! Rồi tôi tìm đến
những người con gái chơi bời đàn đúm để xếp hình , chán rồi bỏ . Xong
lại rượu cho quên , cứ thế cứ thế đi làm đi học xếp hình , rượu là những
thứ gắn với tôi từ lúc đó đến giờ . Tôi biết em vẫn còn yêu tôi, vì cái
ánh mắt ấy tôi không quên được cái ánh mắt nhìn sâu thẳm vào trái tim
tôi mong tôi hiểu cho cô ấy và hãy tự tìm được con đường cho mình , như
cô ấy đã và đang đi .
Sau hôm ấy , không ngày nào là em không uống rượu bê tha ,ngày nào cũng
lê lết lên phòng, rồi gặp không biết bao nhiêu đen đủi , đi làm bị đuổi
việc hôm thì bị giao thông tóm tối thì bị cơ động đuổi , 3 - 4 hôm liên
tiếp . Một buổi sang em hị vọng không gặp đen đủi nữa vì ông mặt trời
hôm đấy đẹp lắm các bác ạ . Sáng thì hết xăng em phi vào đổ xăng chỗ đầu
đường láng ngã tư sở , phi ngược chiều thế là bị bọn dân quân xích rồi
thằng giao thông chạy ra , thêm 1 cái đen nữa , tôi cẩn thận từng tí 1
đến công ty , rồi buổi trưa nghe 1 tin động trời là em nó đính hôn , mấy
hôm nữa là cưới rồi !! Tôi chả còn hứng làm việc , chỉ ngồi thẫn thờ
thôi !! Tối về tôi lại 1 mình 1 bàn và mấy em vodka đang mời gọi !! 12h
tôi lên xe đi về thì bị cơ động đuổi , lên đoạn vòng xoay cầu giấy xòe,
may mà không sao
Hôm sau em uống rượu bên nhà thằng bạn các bác ạ , bọn em uống trên tầng
5 , lúc đó em cũng như bây giờ nè chỉ muốn chia sẻ tâm sự và hét lên
cho thỏa nỗi đau thôi , thằng bạn em bảo thế mày ra đằng sau muốn hét gì
thì hét . 1h30' a.m Em phi ra đằng sau , hét thật to 1 tiếng rồi vào
rượu tiếp , chán chán mấy thằng hâm hâm , hét đéo đủ, lấy xe phi từ
đường láng xuống đồ sơn lúc 2h30' a.m .đến đó thác loạn hò hét ngoài
biển cho quên đi nỗi đau 8h sáng từ đó về . Chả hiểu đêm qua mình đã làm
gì nữa .
Tối hôm sau , em nhận được 1 tin nhắn ôi sướng lần đầu tiên hơn 2 năm em
nó mới nhắn tin cho tôi , bảo tôi ra quán đi em nó đang chờ . Tôi hồi
hộp hấp tấp lắm nhưng tôi sợ sợ sợ, và đúng thế tôi đến và em nó đưa cho
tôi thiệp mời , ngày mai là ngày kết thúc, tất cả đã kết thúc . Cuộc
đời tôi còn ý nghĩa gì nữa , tôi đã hứa với lòng mình rằng , cho dù có
thế nào nữa, cho đến lúc tôi không còn trên thế gian này thì tôi mới hết
yêu em Chúc em hạnh phúc , mãi mãi yêu em , nếu có lúc nào em nghĩ đến
anh hãy gọi điện cho anh , mấy năm nay anh không dám đổi số vì sợ em
không biết .
Cám ơn em giờ thì anh đã hiểu ra rồi , cuộc đời này không có tình yêu
thì vẫn sống được , nhưng không có tiền là không sông được phải không em
,và anh cũng hiểu ra rằng em vẫn còn yêu anh rất nhiều phải không ??
anh biết mà em không dấu được anh đâu !! cám ơn em vì tất cả ,cám ơn em
mãi mãi yêu em !!
p/s : Tương lai phía trước , Quá khứ phía sau . Nhưng không có quá khứ thì làm sao có tương lai
[ Sống vì tương lai ] Viết cho mối tình đầu không bao giờ kết thúc
Thứ Sáu, 1 tháng 2, 2013
Truyện Ngắn Voz,Truyện Voz
2013-02-01T03:02:00-08:00
Đang tải dữ liệu... 

Đăng nhận xét